Tin Giáo Hội Hoàn Vũ
Đức Thánh Cha Phanxicô tiếp các tham dự viên Hội nghị thượng đỉnh Kitô giáo và Hồi giáo
Lã Thụ Nhân
01:22 07/12/2014
Đức Thánh Cha Phanxicô đã chủ trì Hội nghị thượng đỉnh Kitô giáo và Hồi giáo lần thứ ba tại Vatican. Hội nghị được tổ chức nhằm tăng cường mối quan hệ và sự hiểu biết lẫn nhau giữa hai tôn giáo.
Đức Thánh Cha Phanxicô nói: "Hội nghị này giúp chúng ta củng cố tình huynh đệ lẫn nhau. Cảm ơn anh chị em vì tất cả các công việc mà anh chị em đã thực hiện. Vì công việc này giúp chúng ta hiểu biết lẫn nhau tốt hơn để thăng tiến hòa bình, để đối thoại. Cảm ơn anh chị em".
Đức Thánh Cha bắt tay chào thăm từng tham dự viên một, trong đó có những người từ Iraq, Thổ Nhĩ Kỳ và Jordan. Hoàng tử El Hassan bin Talal của Jordan cũng hiện diện và ông đã trao đổi vài lời với Đức Thánh Cha. Jordan nổi tiếng là nơi tiếp đón những người tị nạn, nhiều người trong số họ là những Kitô hữu ở các nước láng giềng.
Kể từ khi trở về từ Thổ Nhĩ Kỳ, Đức Thánh Cha đã nhấn mạnh tầm quan trọng của việc các chính quyền tôn trọng tự do tôn giáo cũng như sự cần thiết phải nâng cao sự hiểu biết giữa các Kitô hữu và người Hồi giáo.
Đức Thánh Cha Phanxicô nói: "Hội nghị này giúp chúng ta củng cố tình huynh đệ lẫn nhau. Cảm ơn anh chị em vì tất cả các công việc mà anh chị em đã thực hiện. Vì công việc này giúp chúng ta hiểu biết lẫn nhau tốt hơn để thăng tiến hòa bình, để đối thoại. Cảm ơn anh chị em".
Đức Thánh Cha bắt tay chào thăm từng tham dự viên một, trong đó có những người từ Iraq, Thổ Nhĩ Kỳ và Jordan. Hoàng tử El Hassan bin Talal của Jordan cũng hiện diện và ông đã trao đổi vài lời với Đức Thánh Cha. Jordan nổi tiếng là nơi tiếp đón những người tị nạn, nhiều người trong số họ là những Kitô hữu ở các nước láng giềng.
Kể từ khi trở về từ Thổ Nhĩ Kỳ, Đức Thánh Cha đã nhấn mạnh tầm quan trọng của việc các chính quyền tôn trọng tự do tôn giáo cũng như sự cần thiết phải nâng cao sự hiểu biết giữa các Kitô hữu và người Hồi giáo.
Cây Giáng Sinh đã tới Quảng trường Thánh Phêrô
Lã Thụ Nhân
01:25 07/12/2014
Mùa Giáng Sinh chính thức bắt đầu tại Quảng trường Thánh Phêrô với sự góp mặt của cây Giáng Sinh cao 25 mét. Khi cây Giáng Sinh khổng lồ được dựng lên, khách hành hương và du khách mong đợi việc trang trí thêm cho nó.
Một người hành hương nói: "Tôi nghĩ rằng nó đẹp. Tôi nghĩ rằng đã hơi trễ vì tháng Mười hai đã bắt đầu, nhưng nó đẹp và Vatican cũng đẹp".
Một du khách khác thì cho rằng: "Tôi thực sự không có nhiều cơ hội để nhìn ngắm cây này, nhưng có vẻ như nó chưa được trang trí xong. Có thể nó thật sự đẹp khi tất cả các đèn được bật lên".
Cây Giáng Sinh năm nay được lấy từ vùng Calabria của Ý và có tuổi thọ khoảng 70 năm.
Mặc dù sự xuất hiện của cây Giáng Sinh đem lại sự thú vị, một số người nói rằng họ không quên lý do của mùa Giáng Sinh.
Một du khách khác cho biết: "Tôi thích đồ trang trí Giáng Sinh. Tôi thích cây Giáng Sinh, chúng rất đẹp, nhưng đối với tôi tầm quan trọng của Giáng Sinh và ý nghĩa của nó là Chúa Giêsu đã đến để chết cho tội lỗi chúng ta và làm cho chúng ta thánh thiện trước nhan Thiên Chúa".
Cây Giáng sinh, cùng với Hang đá Giáng Sinh, sẽ được thắp sáng vào tối ngày 19/12.
Một người hành hương nói: "Tôi nghĩ rằng nó đẹp. Tôi nghĩ rằng đã hơi trễ vì tháng Mười hai đã bắt đầu, nhưng nó đẹp và Vatican cũng đẹp".
Một du khách khác thì cho rằng: "Tôi thực sự không có nhiều cơ hội để nhìn ngắm cây này, nhưng có vẻ như nó chưa được trang trí xong. Có thể nó thật sự đẹp khi tất cả các đèn được bật lên".
Cây Giáng Sinh năm nay được lấy từ vùng Calabria của Ý và có tuổi thọ khoảng 70 năm.
Mặc dù sự xuất hiện của cây Giáng Sinh đem lại sự thú vị, một số người nói rằng họ không quên lý do của mùa Giáng Sinh.
Một du khách khác cho biết: "Tôi thích đồ trang trí Giáng Sinh. Tôi thích cây Giáng Sinh, chúng rất đẹp, nhưng đối với tôi tầm quan trọng của Giáng Sinh và ý nghĩa của nó là Chúa Giêsu đã đến để chết cho tội lỗi chúng ta và làm cho chúng ta thánh thiện trước nhan Thiên Chúa".
Cây Giáng sinh, cùng với Hang đá Giáng Sinh, sẽ được thắp sáng vào tối ngày 19/12.
Đức Giáo Hoàng tiếp Tổng thống Mozambique
Lã Thụ Nhân
01:27 07/12/2014
Hôm 04/12/2014, Tổng thống Mozambique Armando Emilio Guebuza đã hội kiến lần đầu tiên với Đức Giáo Hoàng tại Vatican. Trong cuộc hội kiến ngắn, hai vị đã thảo luận về bất bình đẳng xã hội, đói nghèo và giải trừ quân bị.
Hai vị lãnh đạo cũng thảo luận về vai trò của Giáo Hội trong việc thúc đẩy hòa bình và hòa giải, nhất là trong bối cảnh những bạo lực quá khứ trên đất nước này. Mozambique giành độc lập vào năm 1975, sau đó đã rơi vào cuộc nội chiến kéo dài 15 năm.
Sau khi giới thiệu đoàn tùy tùng của mình với Đức Giáo Hoàng, Tổng thống đã tặng Đức Giáo Hoàng một bức tranh đầy màu sắc mang tên "Tạ ơn mẹ", do nghệ sĩ André Macie thực hiện. Đức Giáo Hoàng đã trao tặng vị Tổng thống một bản sao Tông huấn Niềm vui Phúc Âm của ngài cùng với một huy chương Thánh Martin thành Tours.
Mozambique là một trong những nước nghèo nhất và có tỷ lệ tử vong trẻ sơ sinh cao nhất thế giới. Giáo Hội điều hành hàng loạt các tổ chức bác ái ở đất nước này để giúp những người nghèo. Theo ước tính, Mozambique có 28 phần trăm dân số là người Công Giáo.
Hai vị lãnh đạo cũng thảo luận về vai trò của Giáo Hội trong việc thúc đẩy hòa bình và hòa giải, nhất là trong bối cảnh những bạo lực quá khứ trên đất nước này. Mozambique giành độc lập vào năm 1975, sau đó đã rơi vào cuộc nội chiến kéo dài 15 năm.
Sau khi giới thiệu đoàn tùy tùng của mình với Đức Giáo Hoàng, Tổng thống đã tặng Đức Giáo Hoàng một bức tranh đầy màu sắc mang tên "Tạ ơn mẹ", do nghệ sĩ André Macie thực hiện. Đức Giáo Hoàng đã trao tặng vị Tổng thống một bản sao Tông huấn Niềm vui Phúc Âm của ngài cùng với một huy chương Thánh Martin thành Tours.
Mozambique là một trong những nước nghèo nhất và có tỷ lệ tử vong trẻ sơ sinh cao nhất thế giới. Giáo Hội điều hành hàng loạt các tổ chức bác ái ở đất nước này để giúp những người nghèo. Theo ước tính, Mozambique có 28 phần trăm dân số là người Công Giáo.
Đức Thánh Cha Phanxicô: Giáo Hội cần các nhiều nữ thần học gia hơn nữa
Lã Thụ Nhân
04:37 07/12/2014
Ủy ban thần học quốc tế đã đệ trình kế hoạch nghiên cứu 5 năm của mình lên Đức Thánh Cha Phanxicô. Trong giai đoạn 5 năm tới đây, các thần học gia danh tiếng sẽ đào sâu thêm các vấn đề then chốt và sau đó cố vấn cho Đức Thánh Cha về những vấn đề này.
Chủ tịch của Ủy ban là Đức Hồng Y người Đức Gerhard Müller. Ngài nói: "Trong phiên họp toàn thể này, các thành viên đã lựa chọn các chủ đề mà họ sẽ nghiên cứu trong giai đoạn 5 năm tới".
Hiện tại, Ủy ban có 30 thành viên, trong đó chỉ có 5 phụ nữ. Đức Thánh Cha nhấn mạnh rằng cần có thêm các thần học gia nữ.
Đức Thánh Cha Phanxicô nói: "Để Ủy ban đa dạng hơn bao giờ hết, tôi muốn thấy phụ nữ hiện diện nhiều hơn... Chúng ta vẫn chưa có điều đó. Họ là dâu tây trên bánh, nhưng chúng ta cần họ nhiều hơn".
Đức Thánh Cha nêu bật lên rằng phụ nữ có thể đóng góp những điều độc đáo cho thế giới thần học. Đức Thánh Cha nói thêm: "Nữ thần học gia có thể làm sáng tỏ, vì thiện ích của tất cả mọi người, một số khía cạnh sâu xa và chưa được khám phá trong mầu nhiệm Chúa Kitô. Tôi mời tất cả anh chị em tạo điều kiện thuận lợi cho những đóng góp cụ thể của phụ nữ để có thể tạo nên những vấn đề quan trọng của đức tin".
Trong năm năm tới, Ủy ban này sẽ nghiên cứu về tự do tôn giáo, mối quan hệ giữa đức tin và các bí tích.
Chủ tịch của Ủy ban là Đức Hồng Y người Đức Gerhard Müller. Ngài nói: "Trong phiên họp toàn thể này, các thành viên đã lựa chọn các chủ đề mà họ sẽ nghiên cứu trong giai đoạn 5 năm tới".
Hiện tại, Ủy ban có 30 thành viên, trong đó chỉ có 5 phụ nữ. Đức Thánh Cha nhấn mạnh rằng cần có thêm các thần học gia nữ.
Đức Thánh Cha Phanxicô nói: "Để Ủy ban đa dạng hơn bao giờ hết, tôi muốn thấy phụ nữ hiện diện nhiều hơn... Chúng ta vẫn chưa có điều đó. Họ là dâu tây trên bánh, nhưng chúng ta cần họ nhiều hơn".
Đức Thánh Cha nêu bật lên rằng phụ nữ có thể đóng góp những điều độc đáo cho thế giới thần học. Đức Thánh Cha nói thêm: "Nữ thần học gia có thể làm sáng tỏ, vì thiện ích của tất cả mọi người, một số khía cạnh sâu xa và chưa được khám phá trong mầu nhiệm Chúa Kitô. Tôi mời tất cả anh chị em tạo điều kiện thuận lợi cho những đóng góp cụ thể của phụ nữ để có thể tạo nên những vấn đề quan trọng của đức tin".
Trong năm năm tới, Ủy ban này sẽ nghiên cứu về tự do tôn giáo, mối quan hệ giữa đức tin và các bí tích.
Bảo vệ tự do tôn giáo và sự sống thông qua hệ thống pháp luật trong nước và hải ngoại
Lã Thụ Nhân
04:35 07/12/2014
Đấu tranh cho tự do tôn giáo không phải là điều chỉ xảy ra trên các đường phố hoặc trong các đền thờ... nó thường xảy ra bên trong phòng xử án, với các luật sư như Benjamin Bull.
Luật sư Benjamin Bull thuộc Liên minh Bảo vệ Tự do cho biết: "Chúng tôi có thể giúp cho các quốc gia, các tổ chức đối lập, và các tổ chức phi chính phủ ngăn chặn vi phạm tự do tôn giáo và thực sự trước đây không ai thực hiện điều này và chúng tôi đã có những thành công đáng kể trong vài năm qua".
Liên minh Bảo vệ Tự Do hoạt động trên khắp thế giới và đã có những thành công với tầm vóc quốc tế. Họ có văn phòng tại trụ sở Liên Hiệp Quốc ở New York, họ đang mở một văn phòng ở Geneva và một văn phòng khác ở Brussels. Liên minh này bao gồm các chuyên gia pháp lý, thường làm việc vì phúc lợi công cộng. Họ tìm mọi cách tiếp cận cộng đồng ở Mỹ Châu Latin, ở các nước như Mexico, Colombia, Chile và Argentina.
Khi các nhóm từ Hoa Kỳ cố gắng áp đặt giá trị của họ lên các nước khác, Liên minh này đã đáp trả qua các luật sư của họ tại địa phương trước tòa án.
Luật sư Benjamin Bull cho biết thêm: "Họ đang cố gắng áp đặt hôn nhân đồng tính vào các nước Mỹ Châu Latin, họ đang tìm cách áp đặt việc phá thai theo nhu cầu ở các nước này, vốn là những nước rất bảo thủ. Chúng tôi đã thành công ở các ủy ban khác nhau, các nghị quyết và các điều ước quốc tế khác nhau bằng cách ngăn chặn các cha mẹ và các nhóm có kế hoạch quốc tế muốn đưa phá thai theo yêu cầu vào các cơ chế và các nghị quyết".
Các vụ kiện họ giành chiến thắng ít khi trở thành tiêu đề của tin tức, nhưng ảnh hưởng của chúng là rất thực tế. Các đạo luật mà họ chống lại thông qua tòa án, thường bao gồm việc chống lại những trò lập lờ trong ngôn ngữ, có thể dễ dàng bị bỏ qua, nếu nó không được các chuyên gia xem xét kỹ lưỡng.
Luật sư Benjamin Bull cho biết: "Mọi người đều vì sức khỏe của phụ nữ, nhưng cách mà họ định nghĩa thì xuyên tạc, trước đây bạn biết đó là một quốc gia đã ký hiệp ước thăng tiến sức khỏe của phụ nữ, thì giờ đây lại cho phá thai theo yêu cầu được áp đặt bởi một cơ quan quốc tế".
Liên minh ra đời vào năm 1994, khi 30 vị lãnh đạo Kitô giáo nổi tiếng đã quyết định thành lập một tổ chức bảo vệ tự do tôn giáo trong hệ thống pháp luật. Kể từ đó, khoảng 2,400 luật sư Kitô giáo đã tham gia, đóng góp thời gian và chuyên môn của họ ở 31 quốc gia.
Luật sư Benjamin Bull thuộc Liên minh Bảo vệ Tự do cho biết: "Chúng tôi có thể giúp cho các quốc gia, các tổ chức đối lập, và các tổ chức phi chính phủ ngăn chặn vi phạm tự do tôn giáo và thực sự trước đây không ai thực hiện điều này và chúng tôi đã có những thành công đáng kể trong vài năm qua".
Liên minh Bảo vệ Tự Do hoạt động trên khắp thế giới và đã có những thành công với tầm vóc quốc tế. Họ có văn phòng tại trụ sở Liên Hiệp Quốc ở New York, họ đang mở một văn phòng ở Geneva và một văn phòng khác ở Brussels. Liên minh này bao gồm các chuyên gia pháp lý, thường làm việc vì phúc lợi công cộng. Họ tìm mọi cách tiếp cận cộng đồng ở Mỹ Châu Latin, ở các nước như Mexico, Colombia, Chile và Argentina.
Khi các nhóm từ Hoa Kỳ cố gắng áp đặt giá trị của họ lên các nước khác, Liên minh này đã đáp trả qua các luật sư của họ tại địa phương trước tòa án.
Luật sư Benjamin Bull cho biết thêm: "Họ đang cố gắng áp đặt hôn nhân đồng tính vào các nước Mỹ Châu Latin, họ đang tìm cách áp đặt việc phá thai theo nhu cầu ở các nước này, vốn là những nước rất bảo thủ. Chúng tôi đã thành công ở các ủy ban khác nhau, các nghị quyết và các điều ước quốc tế khác nhau bằng cách ngăn chặn các cha mẹ và các nhóm có kế hoạch quốc tế muốn đưa phá thai theo yêu cầu vào các cơ chế và các nghị quyết".
Các vụ kiện họ giành chiến thắng ít khi trở thành tiêu đề của tin tức, nhưng ảnh hưởng của chúng là rất thực tế. Các đạo luật mà họ chống lại thông qua tòa án, thường bao gồm việc chống lại những trò lập lờ trong ngôn ngữ, có thể dễ dàng bị bỏ qua, nếu nó không được các chuyên gia xem xét kỹ lưỡng.
Luật sư Benjamin Bull cho biết: "Mọi người đều vì sức khỏe của phụ nữ, nhưng cách mà họ định nghĩa thì xuyên tạc, trước đây bạn biết đó là một quốc gia đã ký hiệp ước thăng tiến sức khỏe của phụ nữ, thì giờ đây lại cho phá thai theo yêu cầu được áp đặt bởi một cơ quan quốc tế".
Liên minh ra đời vào năm 1994, khi 30 vị lãnh đạo Kitô giáo nổi tiếng đã quyết định thành lập một tổ chức bảo vệ tự do tôn giáo trong hệ thống pháp luật. Kể từ đó, khoảng 2,400 luật sư Kitô giáo đã tham gia, đóng góp thời gian và chuyên môn của họ ở 31 quốc gia.
Tĩnh tâm Mùa Vọng của giáo triều Rôma
Đặng Tự Do
06:42 07/12/2014
Hôm thứ Sáu 5 tháng 12, giáo triều Rôma đã bắt đầu chương trình tĩnh tâm Mùa Vọng với bài thuyết giảng của cha Raniero Cantalamessa, giảng thuyết viên Phủ Giáo Hoàng, tại nhà nguyện Redemptoris Mater của Dinh Tông Tòa ở Vatican.
Cha Cantalamessa nói ngài đã quyết định tập trung cả ba bài giảng thuyết mùa Vọng về chủ đề hòa bình, vì hòa bình là "tiếng kêu to nhất trong con tim của hàng tỷ người."
Bài giảng thuyết thứ nhất của ngài có chủ đề “Hòa bình là ân sủng của Thiên Chúa trong Đức Giêsu Kitô”. Bài thứ hai có chủ đề “Hòa bình là nghĩa vụ mà chúng ta phải ra sức”. Và bài cuối cùng vào ngày thứ Sáu 19 tháng 12 sẽ xem xét hòa bình như là hoa trái của Thánh Thần, chẳng hạn như sự bình an nội tâm.
Cha Cantalamessa nói ngài đã quyết định tập trung cả ba bài giảng thuyết mùa Vọng về chủ đề hòa bình, vì hòa bình là "tiếng kêu to nhất trong con tim của hàng tỷ người."
Bài giảng thuyết thứ nhất của ngài có chủ đề “Hòa bình là ân sủng của Thiên Chúa trong Đức Giêsu Kitô”. Bài thứ hai có chủ đề “Hòa bình là nghĩa vụ mà chúng ta phải ra sức”. Và bài cuối cùng vào ngày thứ Sáu 19 tháng 12 sẽ xem xét hòa bình như là hoa trái của Thánh Thần, chẳng hạn như sự bình an nội tâm.
Truyền chức Linh mục và Phó tế tại giáo phận Thakhek, Lào
LM Raphael Trần Xuân Nhàn
12:41 07/12/2014
Thakhek - Ngày 06/12/2014, Để khai mạc năm ĐỜI SỐNG THÁNH HIẾN Đức Giám Mục J.M. Vianney Prida INTHIRATH giáo phận Thakhek truyền Chức Linh Mục cho 3 thầy phó tế Anton, Micae, Phero và truyền chức phó tế cho 3 thầy Giuse, Phaolo, Gioan.
Hình ảnh
Chiều ngày 05-12-2015 đã thấy sự hiện của nhiều giáo dân trong ngoài giáo phận tề tựu về Tòa giám mục giáo phận Thakhek để chuẩn bị tham dự Thánh lễ Truyền chức linh mục và phó tế.
Đối với các giáo phận ở Việt Nam thì lễ truyền chức linh mục cũng là những dịp lễ thường xảy ra đây đó, nhưng ở Lào lại là một dịp hiếm có vì vậy giáo dân Lào nô nức đến tham dự từ chiều hôm trước, họ hân hoan với Giáo Hội và tự xác định lại đức tin của chính mình và tin tưởng hơn vì thấy các mục tử trẻ ra đời. Như chúng ta đã biết tại đất nước Vạn-Tượng này, vườn nho của Chúa thì rộng, mà mục tử thì hiếm hoi, ngay cả nam nữ tu sĩ cũng ít ỏi, nhiều nơi không có chủ chăn và “thợ gặt”, thì cánh đồng truyền giáo mai một đi vì cỏ hoang dại lấn chiếm, dần dà sẽ trở nên hoang phế. Chính vì vậy mà đoàn hùng binh Legio Mariae của Mẹ đang phát triển và mang trọng trách lớn của công việc phục hưng đức tin và truyền giáo...
Hôm nay ở Việt nam mưa và lạnh nhưng ờ Lào lại là một ngày nắng ấm, mọi người tấp nập từ sáng tinh sương đã đổ bộ về Tòa giám mục Thakhek bằng mọi phương tiện, vì là ngày trọng đại của Giáo Hội Lào, khoảng trên 2 ngàn giáo, 8 giám mục Lào, Việt Nam, Thái Lan, Cambot, Phillipin. Cùng với khoảng 40 linh mục về đồng tế hiêp dâng thánh lễ truyền chức cho 3 Tân Linh Mục và cho 3 thầy phó tế.
Giám mục J.M. Vianney Prida INTHIRATH đã khai lễ và công bố năm ĐỜI SỐNG THÁNH HIẾN là một hồng ân lớn mà Giáo Hội dành cho chúng ta ngài nhắc lại lời Đức Thánh Cha Phaxicô: “Chúng ta hãy tạ ơn Chúa Cha, Đấng đã kêu gọi chúng ta đi theo Đức Giêsu trong việc gắn bó trọn vẹn với Tin mừng và trong việc phục vụ Giáo Hội, Đấng đã đổ xuống tâm hồn chúng ta Thánh Linh mang lại niềm vui và biến chúng ta thành những chứng nhân cho tình yêu và lòng thương xót của Chúa trước mặt thế giới.” (TTĐSTH).
Và ngài nói thêm để cảm ơn anh chị và bậc đang sống trong đời sống thánh hiến:” Vì thế tôi mời gọi tất cả mọi cộng đồng Kitô hãy sống Năm nay trước hết để tạ ơn Thiên Chúa và nhớ lại những hồng ân mà chúng ta đã và còn đang nhận lãnh nhờ sự thánh thiện của những vị sáng lập và sự trung thành với đặc sủng của biết bao người tận hiến. Tôi mời gọi hết mọi người hãy kề sát những người tận hiến, để chia vui với họ, để san sẻ những khó khăn của họ, để hợp tác với họ, trong tầm mức có thể được, trong việc thực thi tác vụ và công việc của họ mà cũng là của toàn thể Giáo Hội. Hãy giúp họ cảm nhận được lòng ưu ái và thiện cảm của toàn thể dân Chúa.” (TTĐSTH).
Tham dự Thánh lễ còn có quí thầy Đại chủng viện, quí Dì dòng Mến Thánh Giá Thakhetk, dòng Ture, dong Con đức Mẹ Phù hộ, quý thầy Phan-sinh, dòng Tên... quí ân nhân, thân nhân và khoảng 2 ngàn giáo dân trong và ngoài giáo phận.
Thánh lễ truyền chức được diễn ra hết sức trang nghiêm và sốt sắng với đoàn rước nhập lễ theo nghi thức truyền thống của Lào.
Đúng 9g00, sau tiếng kèn sừng, tù và, trống chiêng chào mừng, một số linh mục được xếp đặt dẫn các tân chức lên lễ đài cùng với các lễ vật sau đó trở lại đoàn rước ca đoàn vang lên bài ca nhập lễ.
Cha Bunlieta giám đốc Đại Chủng Viện Thakhek cho biết giáo phận của ngài hiên nay có:
1/ Giáo dân: 13.000
2/ Giám mục: 1.
3/ Linh mục: 8.
4/ Giáo xứ: 21
5/ Chủng sinh: 14.
6/ Nữ tu: 50
Các mục tử rất vất vả vì địa bàn rộng lớn, thiếu linh mục và nữ tu, đời sống dân chúng hầu hết thu nhập rất thấp, mỗi linh mục chịu trách nhiệm trông coi từ 3 – 4 giáo xứ, mỗi giáo xứ có từ 100 - 2000 giáo dân. Qua đây ngài cho tôi biết ngài cũng không quên ơn những linh mục, thân nhân và ân nhân, đặc biệt những giáo xứ đã đóng góp việc giúp đỡ các ơn gọi tại ở Lào như giáo xứ Vinh Hương thuộc giáo phận Banmêthuột, giáo xứ Lộc Mỹ tại giáo phận Vinh.
Nghi thức truyền chức kết thúc sau lời cảm ơn và phép lành đầu tay của các Tân chức, Đức Giám Mục một lần nữa kêu gọi mọi người cầu nguyện và giúp đỡ cho Giáo Hội Lào.
Hình ảnh
Chiều ngày 05-12-2015 đã thấy sự hiện của nhiều giáo dân trong ngoài giáo phận tề tựu về Tòa giám mục giáo phận Thakhek để chuẩn bị tham dự Thánh lễ Truyền chức linh mục và phó tế.
Đối với các giáo phận ở Việt Nam thì lễ truyền chức linh mục cũng là những dịp lễ thường xảy ra đây đó, nhưng ở Lào lại là một dịp hiếm có vì vậy giáo dân Lào nô nức đến tham dự từ chiều hôm trước, họ hân hoan với Giáo Hội và tự xác định lại đức tin của chính mình và tin tưởng hơn vì thấy các mục tử trẻ ra đời. Như chúng ta đã biết tại đất nước Vạn-Tượng này, vườn nho của Chúa thì rộng, mà mục tử thì hiếm hoi, ngay cả nam nữ tu sĩ cũng ít ỏi, nhiều nơi không có chủ chăn và “thợ gặt”, thì cánh đồng truyền giáo mai một đi vì cỏ hoang dại lấn chiếm, dần dà sẽ trở nên hoang phế. Chính vì vậy mà đoàn hùng binh Legio Mariae của Mẹ đang phát triển và mang trọng trách lớn của công việc phục hưng đức tin và truyền giáo...
Hôm nay ở Việt nam mưa và lạnh nhưng ờ Lào lại là một ngày nắng ấm, mọi người tấp nập từ sáng tinh sương đã đổ bộ về Tòa giám mục Thakhek bằng mọi phương tiện, vì là ngày trọng đại của Giáo Hội Lào, khoảng trên 2 ngàn giáo, 8 giám mục Lào, Việt Nam, Thái Lan, Cambot, Phillipin. Cùng với khoảng 40 linh mục về đồng tế hiêp dâng thánh lễ truyền chức cho 3 Tân Linh Mục và cho 3 thầy phó tế.
Giám mục J.M. Vianney Prida INTHIRATH đã khai lễ và công bố năm ĐỜI SỐNG THÁNH HIẾN là một hồng ân lớn mà Giáo Hội dành cho chúng ta ngài nhắc lại lời Đức Thánh Cha Phaxicô: “Chúng ta hãy tạ ơn Chúa Cha, Đấng đã kêu gọi chúng ta đi theo Đức Giêsu trong việc gắn bó trọn vẹn với Tin mừng và trong việc phục vụ Giáo Hội, Đấng đã đổ xuống tâm hồn chúng ta Thánh Linh mang lại niềm vui và biến chúng ta thành những chứng nhân cho tình yêu và lòng thương xót của Chúa trước mặt thế giới.” (TTĐSTH).
Và ngài nói thêm để cảm ơn anh chị và bậc đang sống trong đời sống thánh hiến:” Vì thế tôi mời gọi tất cả mọi cộng đồng Kitô hãy sống Năm nay trước hết để tạ ơn Thiên Chúa và nhớ lại những hồng ân mà chúng ta đã và còn đang nhận lãnh nhờ sự thánh thiện của những vị sáng lập và sự trung thành với đặc sủng của biết bao người tận hiến. Tôi mời gọi hết mọi người hãy kề sát những người tận hiến, để chia vui với họ, để san sẻ những khó khăn của họ, để hợp tác với họ, trong tầm mức có thể được, trong việc thực thi tác vụ và công việc của họ mà cũng là của toàn thể Giáo Hội. Hãy giúp họ cảm nhận được lòng ưu ái và thiện cảm của toàn thể dân Chúa.” (TTĐSTH).
Tham dự Thánh lễ còn có quí thầy Đại chủng viện, quí Dì dòng Mến Thánh Giá Thakhetk, dòng Ture, dong Con đức Mẹ Phù hộ, quý thầy Phan-sinh, dòng Tên... quí ân nhân, thân nhân và khoảng 2 ngàn giáo dân trong và ngoài giáo phận.
Thánh lễ truyền chức được diễn ra hết sức trang nghiêm và sốt sắng với đoàn rước nhập lễ theo nghi thức truyền thống của Lào.
Đúng 9g00, sau tiếng kèn sừng, tù và, trống chiêng chào mừng, một số linh mục được xếp đặt dẫn các tân chức lên lễ đài cùng với các lễ vật sau đó trở lại đoàn rước ca đoàn vang lên bài ca nhập lễ.
Cha Bunlieta giám đốc Đại Chủng Viện Thakhek cho biết giáo phận của ngài hiên nay có:
1/ Giáo dân: 13.000
2/ Giám mục: 1.
3/ Linh mục: 8.
4/ Giáo xứ: 21
5/ Chủng sinh: 14.
6/ Nữ tu: 50
Các mục tử rất vất vả vì địa bàn rộng lớn, thiếu linh mục và nữ tu, đời sống dân chúng hầu hết thu nhập rất thấp, mỗi linh mục chịu trách nhiệm trông coi từ 3 – 4 giáo xứ, mỗi giáo xứ có từ 100 - 2000 giáo dân. Qua đây ngài cho tôi biết ngài cũng không quên ơn những linh mục, thân nhân và ân nhân, đặc biệt những giáo xứ đã đóng góp việc giúp đỡ các ơn gọi tại ở Lào như giáo xứ Vinh Hương thuộc giáo phận Banmêthuột, giáo xứ Lộc Mỹ tại giáo phận Vinh.
Nghi thức truyền chức kết thúc sau lời cảm ơn và phép lành đầu tay của các Tân chức, Đức Giám Mục một lần nữa kêu gọi mọi người cầu nguyện và giúp đỡ cho Giáo Hội Lào.
Đức Phanxicô gửi thông điệp cho người tỵ nạn Iraq
Vũ Van An
15:05 07/12/2014
Theo tin Zenit ngày 7 tháng 12, Đức GH Phanxicô đã gửi thông điệp video cho người tị nạn Iraq và thông điệp này đã được Đức HY Philippe Barbarin, TGM Lyon, Pháp, đem tới Erbil, dịp ngài thăm nơi đây trong hai ngày. Sau đây là nguyên văn thông điệp:
Cha muốn chào thăm mọi người trong chúng con, cùng với Đức HY Philippe Barbarin, người, một lần nữa, đã mang đến cho chúng con mối quan tâm và tình yêu của toàn thề Giáo Hội. Cha cũng muốn có mặt tại đó với chúng con, nhưng vì cha không thể du hành nên cha đành làm việc này thay thế vậy, nhưng cha rất gần gũi với chúng con trong những giờ phút khó khăn này. Trong chuyến trở về từ Thổ Nhĩ Kỳ, cha đã nói rằng: các Kitô Hữu đang bị xua đuổi khỏi Trung Đông, một cách đau khổ. Cha cám ơn các con về chứng tá các con đang đưa ra; và trong chứng tá này, có xiết bao đau khổ. Cám ơn các con! Cám ơn các con nhiều.
Xem ra ở đó người ta không muốn có bất cứ sự hiện diện nào của Kitô hữu, nhưng các con đang làm chứng cho Chúa Kitô. Cha nghĩ tới những thương ích, những đau đớn của phụ nữ cùng con cái họ, người cao niên và người rời cư, các thương tích của những người là nạn nhân của đủ thứ bạo hành.
Như cha từng nhắc tới lúc ở Ankara, người ta đang hết sức quan tâm trước nhất tới sự kiện này: do những nhóm cực đoan và quá khích, toàn bộ các cộng đồng, đặc biệt, và không riêng người Kitô hữu và người Yazidi, phải chịu đựng và tiếp tục chịu đựng cảnh bạo lực bất nhân chỉ vì bản sắc tôn giáo hay sắc tộc của họ. Các Kitô hữu và người Yazidi đã bị cưỡng bức ra khỏi nhà cửa, họ đã phải bỏ lại mọi sự để cứu lấy mạng sống của mình, nhưng họ không chối bỏ đức tin của họ. Ngay các dinh thự, đền đài, biểu tượng tôn giáo và gia tài văn hóa cũng bị bạo lực phá hoại, như thể họ muốn xóa bỏ mọi vết tích, mọi ký ức của người khác.
Là những nhà lãnh đạo tôn giáo, chúng ta có bổn phận phải lên án mọi vi phạm tới phẩm giá và quyền lợi của nhân loại.
Hôm nay, cha muốn kéo những ai trong các con đang chịu đau khổ tới gần cha hơn, và được gần gũi các con. Và cha nhớ tới Thánh Têrêxa Hài Đồng Giêsu, đấng từng nói rằng bà và Giáo Hội giống như cây thu lôi: khi gió bão ùa tới, cây thu lôi có cong xuống nhưng không gẫy. Vào ngay lúc này đây, các con giống như cây thu lôi: các con đang bị bẻ cong một cách đau đớn, nhưng các con vẫn có sức mạnh giữ vững đức tin của các con, nó chính là một chứng từ cho chúng ta. Các con là cây thu lôi của Thiên Chúa ngày hôm nay! Những cây thiên lôi cong xuống dưới trận cuồng phong dữ dằn này, nhưng sẽ vươn cao trở lại.
Cha cám ơn các con một lần nữa. Cha cầu xin Chúa Thánh Thần, Đấng biến mọi sự nên mới, đó là hồng ân của Chúa Thánh Thần. Và cha mạnh mẽ thúc giục, cũng như cha đã thúc giục ở Thổ Nhĩ Kỳ, sự cộng tác lớn hơn của quốc tế nhằm giải quyết các tranh chấp từng gây ra đổ máu trên quê hương gốc gác của các con, nhằm đánh trả các nguyên nhân khác từng dẫn người ta đến chỗ phải rời bỏ quê hương và nhằm cổ vũ các điều kiện thích đáng để họ có thể ở lại hay hồi hương.
Anh chị em thân yêu, anh chị em đang hiện diện trong trái tim tôi và trong lời cầu nguyện của tôi, cũng như trong trái tim và trong lời cầu nguyện của mọi cộng đồng Kitô Giáo, những người tôi sẽ xin họ cầu nguyện cách đặc biệt vào ngày 8 tháng 12 này, cầu xin Đức Mẹ che chở anh chị em: Ngài vốn là mẹ ta và ngài sẽ che chở anh chị em.
Anh chị em thân yêu, sự kiên vững của anh chị em là một cuộc tử đạo, nó là sương mai đem lại hoa trái. Tôi xin anh chị em vui lòng cầu nguyện cho tôi. Xin Chúa chúc lành cho anh chị em và xin Đức Mẹ che chở anh chị em.
Xin Thiên Chúa toàn năng là Cha, là con và là Thánh Thần chúc lành cho anh chị em!
Cha muốn chào thăm mọi người trong chúng con, cùng với Đức HY Philippe Barbarin, người, một lần nữa, đã mang đến cho chúng con mối quan tâm và tình yêu của toàn thề Giáo Hội. Cha cũng muốn có mặt tại đó với chúng con, nhưng vì cha không thể du hành nên cha đành làm việc này thay thế vậy, nhưng cha rất gần gũi với chúng con trong những giờ phút khó khăn này. Trong chuyến trở về từ Thổ Nhĩ Kỳ, cha đã nói rằng: các Kitô Hữu đang bị xua đuổi khỏi Trung Đông, một cách đau khổ. Cha cám ơn các con về chứng tá các con đang đưa ra; và trong chứng tá này, có xiết bao đau khổ. Cám ơn các con! Cám ơn các con nhiều.
Xem ra ở đó người ta không muốn có bất cứ sự hiện diện nào của Kitô hữu, nhưng các con đang làm chứng cho Chúa Kitô. Cha nghĩ tới những thương ích, những đau đớn của phụ nữ cùng con cái họ, người cao niên và người rời cư, các thương tích của những người là nạn nhân của đủ thứ bạo hành.
Như cha từng nhắc tới lúc ở Ankara, người ta đang hết sức quan tâm trước nhất tới sự kiện này: do những nhóm cực đoan và quá khích, toàn bộ các cộng đồng, đặc biệt, và không riêng người Kitô hữu và người Yazidi, phải chịu đựng và tiếp tục chịu đựng cảnh bạo lực bất nhân chỉ vì bản sắc tôn giáo hay sắc tộc của họ. Các Kitô hữu và người Yazidi đã bị cưỡng bức ra khỏi nhà cửa, họ đã phải bỏ lại mọi sự để cứu lấy mạng sống của mình, nhưng họ không chối bỏ đức tin của họ. Ngay các dinh thự, đền đài, biểu tượng tôn giáo và gia tài văn hóa cũng bị bạo lực phá hoại, như thể họ muốn xóa bỏ mọi vết tích, mọi ký ức của người khác.
Là những nhà lãnh đạo tôn giáo, chúng ta có bổn phận phải lên án mọi vi phạm tới phẩm giá và quyền lợi của nhân loại.
Hôm nay, cha muốn kéo những ai trong các con đang chịu đau khổ tới gần cha hơn, và được gần gũi các con. Và cha nhớ tới Thánh Têrêxa Hài Đồng Giêsu, đấng từng nói rằng bà và Giáo Hội giống như cây thu lôi: khi gió bão ùa tới, cây thu lôi có cong xuống nhưng không gẫy. Vào ngay lúc này đây, các con giống như cây thu lôi: các con đang bị bẻ cong một cách đau đớn, nhưng các con vẫn có sức mạnh giữ vững đức tin của các con, nó chính là một chứng từ cho chúng ta. Các con là cây thu lôi của Thiên Chúa ngày hôm nay! Những cây thiên lôi cong xuống dưới trận cuồng phong dữ dằn này, nhưng sẽ vươn cao trở lại.
Cha cám ơn các con một lần nữa. Cha cầu xin Chúa Thánh Thần, Đấng biến mọi sự nên mới, đó là hồng ân của Chúa Thánh Thần. Và cha mạnh mẽ thúc giục, cũng như cha đã thúc giục ở Thổ Nhĩ Kỳ, sự cộng tác lớn hơn của quốc tế nhằm giải quyết các tranh chấp từng gây ra đổ máu trên quê hương gốc gác của các con, nhằm đánh trả các nguyên nhân khác từng dẫn người ta đến chỗ phải rời bỏ quê hương và nhằm cổ vũ các điều kiện thích đáng để họ có thể ở lại hay hồi hương.
Anh chị em thân yêu, anh chị em đang hiện diện trong trái tim tôi và trong lời cầu nguyện của tôi, cũng như trong trái tim và trong lời cầu nguyện của mọi cộng đồng Kitô Giáo, những người tôi sẽ xin họ cầu nguyện cách đặc biệt vào ngày 8 tháng 12 này, cầu xin Đức Mẹ che chở anh chị em: Ngài vốn là mẹ ta và ngài sẽ che chở anh chị em.
Anh chị em thân yêu, sự kiên vững của anh chị em là một cuộc tử đạo, nó là sương mai đem lại hoa trái. Tôi xin anh chị em vui lòng cầu nguyện cho tôi. Xin Chúa chúc lành cho anh chị em và xin Đức Mẹ che chở anh chị em.
Xin Thiên Chúa toàn năng là Cha, là con và là Thánh Thần chúc lành cho anh chị em!
Gương giáo dân muà Giáng Sinh: hiến 'thận' để cứu cha sở.
Trần Mạnh Trác
16:33 07/12/2014
Cách đây khoảng 5 năm một linh mục tại Gx St Rita ở Dallas (Texas) đã hiến quả 'thận thánh' cuả mình để cứu một giáo dân, từng bị mất cả hai chân vì bệnh tiểu đường. Vị linh mục chánh xứ, Đức Ông Seitz, nay trở thành Giám Mục phụ tá cuả Dallas, vẫn hăng hái làm việc, và bà Carrie Gehling, người được tặng thận cũng vẫn khoẻ mạnh vui đời.
Lý do thúc đẩy nghĩa cử hiến tặng một phần cơ thể cuả mình như vậy, theo lời Đ.Ô. Seitz hồi đó (nay là ĐGM), chỉ là một sự suy nghĩ đơn giản: 'Tại sao không phải là tôi? "
Cũng đơn giản và giống như một trò đùa như vậy, tờ báo The Catholic Transcript, cuả Tổng Giáo Phận Hartford kế lại rằng mới đây tại West Simsbury, tiểu bang Connecticut, Hoa Kỳ, một giáo dân đã nói với cha xứ ở cuối nhà thờ sau một Thánh Lễ rằng "Con sẽ cho cha trái thận cha đang cần."
Và cha xứ mỉm cười trả lời, "OK."
Mà đó là một việc cực kỳ nghiêm túc, chẳng có chút đùa cợt tí nào. Tờ báo cho biết.
Cha Michael G. Whyte đến phục vụ tại Gx St. Catherine of Siena vào năm 2007 và đảm nhiệm trách vụ chánh xứ từ năm 2008. Ngài mắc bệnh tiểu đường cấp 1, bắt đầu cảm thấy mệt mỏi cùng cực và buồn nôn liên tục, dấu hiệu đã bị suy thận. Bác sĩ cho ngài biết: Không làm gì cả thì được về với Chuá trong vòng 6 tháng nữa mà thôi, đi chạy thận nhân tạo và sẽ sống ngắc ngoải thêm 5 hay 6 năm nữa, hoặc ghép thận, nếu tìm được một người thích hợp, thì tuổi thọ tăng thêm lên 20-25 nữa.
Tuy là một nhà tu hành đạo đức, nhưng cha Whyte cũng chưa muốn vội trở về 'nhà Cha'. Hai năm trước đây, ngài công bố tại một thánh lễ là ngài đã ghi danh chờ đợi một quả thận.
Nhiều giáo dân đã đi thử để xem họ có hợp với ngài không, riêng bà Margaret Domashinski, một giáo dân cư ngụ ở bên kia ranh giới tiểu bang, tại West Suffield, Massachusetts, có linh cảm rằng bà là người được chọn.
"Tôi biết tôi sẽ hợp," bà kể lại trong một cuộc phỏng vấn tại nhà xứ ngày 19 tháng 11 vừa qua. "Nói ra thì ai cũng cho là chuyện thần thoại, nhưng mà đó là sự thật. Tôi biết như thế. "
Được hỏi vì lý do nào, hay vì đức tính nào cuả cha xứ, mà bà thực hiện việc hiến tặng, bà Domashinski dừng lại, bối rối trước câu hỏi bất ngờ. "Ngài cần thay thận. Ngài cần một quả thận, " bà chỉ biết nói như thế.
Cha Whyte, ngồi bên cạnh và trông đã khoẻ mạnh chỉ 10 tuần sau khi giải phẫu, cho biết, "Tôi nghĩ rằng ngay một việc hứa hẹn là sẽ đi thử thì đã cũng rất khó khăn rồi. Chỉ một sự hứa hẹn như thế cũng rất khó nói ra"- Ngài cố gắng tìm một từ ngữ cho thích hợp hơn, rồi tiếp tục -"Chỉ nói cảm ơn mà thôi thì có vẻ không phù hợp chút nào"
Ngài cho biết khi bà Domashinski cho biết ý định như vậy khoảng một năm trước, Cha Whyte đã rất lấy làm ấn tượng bởi thái độ thực tế của bà. Bà ấy hứa cho thận "dễ như là cho đi một chiếc bánh rán," ngài nói.
Nhưng chỉ có 'linh cảm' mà thôi thì không đủ, xét theo khiá cạnh y khoa. Bà Domashinski phải trải qua nhiều cuộc thử nghiệm để chắc chắn rằng bà và cha Whyte có cơ hội phục hồi tốt. Thử nghiệm về máu cho biết họ hợp nhau. Nhưng lịch sử bệnh lý cho biết trong giòng họ cuả bà Domashinski đã có người bị tiểu đường, may mắn là với độ tuổi 50 thì nguy cơ bị tiểu đường của bà là tối thiểu.
Và người ta còn xét những yếu tố về tâm lý chủ quan nữa, Cha Whyte nói. Ngài cho biết bác sĩ đã hỏi bà Domashinski, "Bà nghĩ gì nếu rủi ro quả thận khác của bà có vấn đề hoặc nếu con của bà cần một quả thận?"
Bác sĩ cũng hỏi cha Whyte, "Cha sẽ cảm thấy thế nào khi phải sống với một phần thân thể của người khác ở bên trong ?"
Người ta cho điểm từ 1.000 đến 5.000, điểm càng thấp thì càng tốt, bà Domashinski có điểm 1.000 - "giống như điểm cuả một cặp song sinh," cha Whyte nói.
Chồng của bà, ông Michael, và ba cô con gái - lứa tuổi 17, 13 và 10 - đã ủng hộ 100 phần trăm, bà Domashinski kể lại. Chúng thúc dục "Go, Mom!" (đi đi nào, mẹ ơi). Còn ông chồng thì nói “Go for it, kiddo!” ("Cứ làm đi, cưng!".)
Nhưng dường như khi mọi chuyện hầu như đã chuẩn bị xong, thì bà Domashinski cho biết là bà đã ghi danh đi Phi Châu để truyền giáo tại Trung tâm lo cho trẻ em ở thủ đô Kampala, Uganda. Bà phải bắt đầu vào muà xuân năm 2014. Cha Whyte nói, "Tôi lo lắng. Tôi tự nghĩ, 'Kìa, bà ấy đang mang trái thận cuả tôi đi mất rồi. '"
Nhưng bà Domashinski đã giữ gìn sức khoẻ hết sức thận trọng và trở về an toàn.
Cha Whyte cho biết, "Những ngày trước cuộc phẫu thuật, một vài người đến thăm tôi và cầu mong cho mọi sự diễn ra tốt đẹp, rồi họ thổn thức. Làm tôi tự nghĩ. 'Uí chao, họ cho rằng mình sẽ chết chắc?' "
Ngài nói thêm, "Vào ngày giải phẫu, giáo xứ tổ chức một buổi cầu nguyện và.. . họ cho tôi biết rằng đã có một giòng người liên tục không ngừng đến tham gia đốt nến và cầu nguyện."
Đó là vào ngày 09 tháng 9 tại Bệnh viện Yale New Haven. Trước khi đi vào cuộc giải phẫu 3 giai đọan để lấy một quả thận ra, bà Domashinski nói với bác sĩ, "Nếu tôi phải chết, các bác sĩ sẽ cho cha ấy cả tụy tạng của tôi nữa nhé".
Nhưng bà ấy và Cha Whyte đã qua được cuộc phẫu thuật bình an. Bà Domashinski cho biết vị bác sĩ của Cha Whyte, bác sĩ Peter Yoo, đã tới gặp bà trong phòng phục hồi và nói, "Oh, thận của bà bắt đầu làm việc ngay cả trước khi chúng tôi chưa khâu nó xong! Oh, quả là một quả thận phi thường! "
Chỉ vài giờ sau khi giải phẫu, cha Whyte đã đi bộ quanh phòng, không cảm thấy đau đớn. (Nhưng bà Domashinski thì bị đau nhiều hơn.)
Ba ngày sau, cả hai người đều xuất viện.
Trong thánh lễ tạ ơn một tuần sau đó, cha Whyte đã lên tiếng ca ngợi đội ngũ y tế.
Còn bà Domashinski khi đó ngồi ngay ở hàng ghế đầu, đã tự nghĩ, "Chà, Cái đó là cuả tôi! Ngài sẽ xử dụng nó ít ra là thêm được 30 năm nữa!" Bà vừa kể vừa nắm tay đấm vào không khí.
Quay sang bà, Cha Whyte nói, "Tôi không biết bà cảm thấy thế nào, nhưng đôi khi tôi đang lái xe thì bỗng thấy nhoi nhói. Đây là một cuộc giải phẫu quan trọng. Nhưng được như thế này thì đáng ngạc nhiên lắm - và tôi cảm tạ Thiên Chúa và các bác sĩ nữa -. Chỉ trong vòng có sáu tuần mà tôi đã trở lại làm việc toàn thời gian "
Bà Domashinski nói sự quyết định dễ dàng của bà xuất phát từ nền giáo dục cuả gia đình. Cha mẹ bà thường nói với bà, "Con không sống trên đời chỉ để làm một vật trang sức."
Còn cha Whyte thì nói đuà, "Nếu có thể thì chúng tôi sẽ cất hết các phong bì bỏ giỏ cuà bà ở Gx St. Catherine. Bà ấy không cần đóng góp nữa. "
Bà Domashinski hy vọng, "Tôi muốn thấy nhiều người nhớ tới các linh mục đang phải nằm bệnh viện vì không phải tất cả mọi linh mục đều có người đến thăm nom... . Chúng ta cần chăm sóc họ. Các ngài đã hy sinh từ bỏ tất cả mọi sự. "
Cha Whyte nói, "Bạn biết không, tôi phải nói thật, tôi không phải là một người dũng cảm nhất thế giới, nhưng tôi đã không bao giờ cảm thấy sợ hãi... . Vì biết rằng có toàn bộ một giáo xứ cầu nguyện cho tôi. Có gì có thể xảy ra ngoài những việc tốt đẹp được chăng? "
Ngài nói thêm, "Chúng ta thường mong đợi những phép lạ như một Lazarus sống lại từ cõi chết hay 5000 người được ăn no. Nhưng chỉ cần mở mắt của mình ra. Thiên Chúa đã ban cho chúng ta nhiều phép lạ rồi Chúng ta thường chỉ gọi là thuốc. Nhưng cũng có rất nhiều phép lạ khác xảy ra hằng ngày nữa. "
Quay sang vị ân nhân của mình, ngài nói: "Đây thực sự là một phép lạ. Đây là món quà sự sống. "
Lý do thúc đẩy nghĩa cử hiến tặng một phần cơ thể cuả mình như vậy, theo lời Đ.Ô. Seitz hồi đó (nay là ĐGM), chỉ là một sự suy nghĩ đơn giản: 'Tại sao không phải là tôi? "
Cũng đơn giản và giống như một trò đùa như vậy, tờ báo The Catholic Transcript, cuả Tổng Giáo Phận Hartford kế lại rằng mới đây tại West Simsbury, tiểu bang Connecticut, Hoa Kỳ, một giáo dân đã nói với cha xứ ở cuối nhà thờ sau một Thánh Lễ rằng "Con sẽ cho cha trái thận cha đang cần."
Và cha xứ mỉm cười trả lời, "OK."
Mà đó là một việc cực kỳ nghiêm túc, chẳng có chút đùa cợt tí nào. Tờ báo cho biết.
Cha Michael G. Whyte đến phục vụ tại Gx St. Catherine of Siena vào năm 2007 và đảm nhiệm trách vụ chánh xứ từ năm 2008. Ngài mắc bệnh tiểu đường cấp 1, bắt đầu cảm thấy mệt mỏi cùng cực và buồn nôn liên tục, dấu hiệu đã bị suy thận. Bác sĩ cho ngài biết: Không làm gì cả thì được về với Chuá trong vòng 6 tháng nữa mà thôi, đi chạy thận nhân tạo và sẽ sống ngắc ngoải thêm 5 hay 6 năm nữa, hoặc ghép thận, nếu tìm được một người thích hợp, thì tuổi thọ tăng thêm lên 20-25 nữa.
Tuy là một nhà tu hành đạo đức, nhưng cha Whyte cũng chưa muốn vội trở về 'nhà Cha'. Hai năm trước đây, ngài công bố tại một thánh lễ là ngài đã ghi danh chờ đợi một quả thận.
Nhiều giáo dân đã đi thử để xem họ có hợp với ngài không, riêng bà Margaret Domashinski, một giáo dân cư ngụ ở bên kia ranh giới tiểu bang, tại West Suffield, Massachusetts, có linh cảm rằng bà là người được chọn.
"Tôi biết tôi sẽ hợp," bà kể lại trong một cuộc phỏng vấn tại nhà xứ ngày 19 tháng 11 vừa qua. "Nói ra thì ai cũng cho là chuyện thần thoại, nhưng mà đó là sự thật. Tôi biết như thế. "
Được hỏi vì lý do nào, hay vì đức tính nào cuả cha xứ, mà bà thực hiện việc hiến tặng, bà Domashinski dừng lại, bối rối trước câu hỏi bất ngờ. "Ngài cần thay thận. Ngài cần một quả thận, " bà chỉ biết nói như thế.
Cha Whyte, ngồi bên cạnh và trông đã khoẻ mạnh chỉ 10 tuần sau khi giải phẫu, cho biết, "Tôi nghĩ rằng ngay một việc hứa hẹn là sẽ đi thử thì đã cũng rất khó khăn rồi. Chỉ một sự hứa hẹn như thế cũng rất khó nói ra"- Ngài cố gắng tìm một từ ngữ cho thích hợp hơn, rồi tiếp tục -"Chỉ nói cảm ơn mà thôi thì có vẻ không phù hợp chút nào"
Ngài cho biết khi bà Domashinski cho biết ý định như vậy khoảng một năm trước, Cha Whyte đã rất lấy làm ấn tượng bởi thái độ thực tế của bà. Bà ấy hứa cho thận "dễ như là cho đi một chiếc bánh rán," ngài nói.
Nhưng chỉ có 'linh cảm' mà thôi thì không đủ, xét theo khiá cạnh y khoa. Bà Domashinski phải trải qua nhiều cuộc thử nghiệm để chắc chắn rằng bà và cha Whyte có cơ hội phục hồi tốt. Thử nghiệm về máu cho biết họ hợp nhau. Nhưng lịch sử bệnh lý cho biết trong giòng họ cuả bà Domashinski đã có người bị tiểu đường, may mắn là với độ tuổi 50 thì nguy cơ bị tiểu đường của bà là tối thiểu.
Và người ta còn xét những yếu tố về tâm lý chủ quan nữa, Cha Whyte nói. Ngài cho biết bác sĩ đã hỏi bà Domashinski, "Bà nghĩ gì nếu rủi ro quả thận khác của bà có vấn đề hoặc nếu con của bà cần một quả thận?"
Bác sĩ cũng hỏi cha Whyte, "Cha sẽ cảm thấy thế nào khi phải sống với một phần thân thể của người khác ở bên trong ?"
Người ta cho điểm từ 1.000 đến 5.000, điểm càng thấp thì càng tốt, bà Domashinski có điểm 1.000 - "giống như điểm cuả một cặp song sinh," cha Whyte nói.
Chồng của bà, ông Michael, và ba cô con gái - lứa tuổi 17, 13 và 10 - đã ủng hộ 100 phần trăm, bà Domashinski kể lại. Chúng thúc dục "Go, Mom!" (đi đi nào, mẹ ơi). Còn ông chồng thì nói “Go for it, kiddo!” ("Cứ làm đi, cưng!".)
Nhưng dường như khi mọi chuyện hầu như đã chuẩn bị xong, thì bà Domashinski cho biết là bà đã ghi danh đi Phi Châu để truyền giáo tại Trung tâm lo cho trẻ em ở thủ đô Kampala, Uganda. Bà phải bắt đầu vào muà xuân năm 2014. Cha Whyte nói, "Tôi lo lắng. Tôi tự nghĩ, 'Kìa, bà ấy đang mang trái thận cuả tôi đi mất rồi. '"
Nhưng bà Domashinski đã giữ gìn sức khoẻ hết sức thận trọng và trở về an toàn.
Cha Whyte cho biết, "Những ngày trước cuộc phẫu thuật, một vài người đến thăm tôi và cầu mong cho mọi sự diễn ra tốt đẹp, rồi họ thổn thức. Làm tôi tự nghĩ. 'Uí chao, họ cho rằng mình sẽ chết chắc?' "
Ngài nói thêm, "Vào ngày giải phẫu, giáo xứ tổ chức một buổi cầu nguyện và.. . họ cho tôi biết rằng đã có một giòng người liên tục không ngừng đến tham gia đốt nến và cầu nguyện."
Đó là vào ngày 09 tháng 9 tại Bệnh viện Yale New Haven. Trước khi đi vào cuộc giải phẫu 3 giai đọan để lấy một quả thận ra, bà Domashinski nói với bác sĩ, "Nếu tôi phải chết, các bác sĩ sẽ cho cha ấy cả tụy tạng của tôi nữa nhé".
Nhưng bà ấy và Cha Whyte đã qua được cuộc phẫu thuật bình an. Bà Domashinski cho biết vị bác sĩ của Cha Whyte, bác sĩ Peter Yoo, đã tới gặp bà trong phòng phục hồi và nói, "Oh, thận của bà bắt đầu làm việc ngay cả trước khi chúng tôi chưa khâu nó xong! Oh, quả là một quả thận phi thường! "
Chỉ vài giờ sau khi giải phẫu, cha Whyte đã đi bộ quanh phòng, không cảm thấy đau đớn. (Nhưng bà Domashinski thì bị đau nhiều hơn.)
Ba ngày sau, cả hai người đều xuất viện.
Trong thánh lễ tạ ơn một tuần sau đó, cha Whyte đã lên tiếng ca ngợi đội ngũ y tế.
Còn bà Domashinski khi đó ngồi ngay ở hàng ghế đầu, đã tự nghĩ, "Chà, Cái đó là cuả tôi! Ngài sẽ xử dụng nó ít ra là thêm được 30 năm nữa!" Bà vừa kể vừa nắm tay đấm vào không khí.
Quay sang bà, Cha Whyte nói, "Tôi không biết bà cảm thấy thế nào, nhưng đôi khi tôi đang lái xe thì bỗng thấy nhoi nhói. Đây là một cuộc giải phẫu quan trọng. Nhưng được như thế này thì đáng ngạc nhiên lắm - và tôi cảm tạ Thiên Chúa và các bác sĩ nữa -. Chỉ trong vòng có sáu tuần mà tôi đã trở lại làm việc toàn thời gian "
Bà Domashinski nói sự quyết định dễ dàng của bà xuất phát từ nền giáo dục cuả gia đình. Cha mẹ bà thường nói với bà, "Con không sống trên đời chỉ để làm một vật trang sức."
Còn cha Whyte thì nói đuà, "Nếu có thể thì chúng tôi sẽ cất hết các phong bì bỏ giỏ cuà bà ở Gx St. Catherine. Bà ấy không cần đóng góp nữa. "
Bà Domashinski hy vọng, "Tôi muốn thấy nhiều người nhớ tới các linh mục đang phải nằm bệnh viện vì không phải tất cả mọi linh mục đều có người đến thăm nom... . Chúng ta cần chăm sóc họ. Các ngài đã hy sinh từ bỏ tất cả mọi sự. "
Cha Whyte nói, "Bạn biết không, tôi phải nói thật, tôi không phải là một người dũng cảm nhất thế giới, nhưng tôi đã không bao giờ cảm thấy sợ hãi... . Vì biết rằng có toàn bộ một giáo xứ cầu nguyện cho tôi. Có gì có thể xảy ra ngoài những việc tốt đẹp được chăng? "
Ngài nói thêm, "Chúng ta thường mong đợi những phép lạ như một Lazarus sống lại từ cõi chết hay 5000 người được ăn no. Nhưng chỉ cần mở mắt của mình ra. Thiên Chúa đã ban cho chúng ta nhiều phép lạ rồi Chúng ta thường chỉ gọi là thuốc. Nhưng cũng có rất nhiều phép lạ khác xảy ra hằng ngày nữa. "
Quay sang vị ân nhân của mình, ngài nói: "Đây thực sự là một phép lạ. Đây là món quà sự sống. "
Đức Thánh Cha Phanxicô: “Hãy để cho Thiên Chúa an ủi các bạn”
Bùi Hữu Thư
19:53 07/12/2014
Mời gọi các tín hữu hãy là những nhân chứng hân hoan về lòng thương xót Chúa
VATICAN, ngày 7 tháng 12, 2014 (Zenit.org) - “Ngày nay cần có những người làm nhân chứng cho lòng thương xót và dịu hiền của Chúa, để lay động những ai đã hết tin tưởng, và làm sống lại những tâm hồn tuyệt vọng, và nhóm lên ngọn lửa hy vọng”
Đây là lời Đức Thánh Cha Phanxicô nói với các tín hữu tụ tập tại quảng trường Thánh Phêrô trong Kinh Truyền Tin hôm nay. Mặc dầu thời tiết khá lạnh, hàng vạn người tụ tập tại quảng trường, nơi cây thông cao 83 bộ và các dàn dựng đang được chuẩn bị cho Lễ Giáng Sinh.
Trong bài giảng, Đức Thánh Cha suy niệm về bài đọc một của phụng vụ Chúa Nhật thứ hai Mùa Vọng theo Tiên Tri Isaiah. “Hỡi dân Ta, hãy an tâm, hãy an tâm! Hãy nói với Giêrusalem, và kêu gọi rằng: Thời nô lệ đã chấm dứt, tội lỗi đã được ân xá, Chúa đã ban ơn nhiều gấp hai lần tội lỗi.”
Đức Thánh Cha nói rằng với những lời này, một thời kỳ an ủi đã đến với nơi Thiên Chúa sẽ hướng dẫn dân Người trên con đường đi tới tự do và cứu rỗi.”
Ngài hỏi: “Chúa sẽ làm điều này cách nào?” “Bằng sự săn sóc và dịu hiền của một chủ chăn chăm sóc cho đàn chiên. Người chủ chiên sẽ bảo đảm cho có sự hiệp nhất và an toàn cho đàn chiên, chúng sẽ ăn cỏ, chiên nào đi lạc sẽ được tìm về an toàn, chiên nào yếu đuối nhất sẽ được săn sóc đặc biệt.”
Tuy nhiên, ngài tiếp: "Các Kitô hữu không thể làm những sứ giả của niềm an ủi của Thiên Chúa nếu chính họ không cảm nhận được sự an ủi này. Trong khi giải thích rằng cuộc gặp gỡ này có thể xẩy ra trong các thời điểm như khi cầu nguyện, trong Thánh Lễ và lắng nghe Lời Chúa, Đức Thánh Cha nhắc các tín hữu phải mang theo bên mình một cuốn Thánh Kinh."
Ngài nói: “Phúc Âm! Chúng ta phải mang theo trong túi, xin đừng quên điều này, xin hãy đọc kỹ, điều này sẽ an ủi chúng ta!”
Cần có các nhân chứng hân hoan
Tiếp tục bài giảng, Đức Thánh Cha Phanxicô nói: “Thế giới ngày nay cần có những người làm nhân chứng cho lòng thương xót Chúa. Lòng thương xót này nhóm lên ngọn lửa hy vọng nơi các người khác.”
Đức Thánh Cha nói: “Có biết bao hoàn cảnh đòi hỏi phải có những nhân chứng an ủi. Là những người vui vẻ và đã được an ủi. Tôi nghĩ đến những người bị đàn áp bởi bất công, lạm dụng và đau khổ; những người đã bị làm nô lệ cho tiền bạc, quyền lực, cho công thành danh tọai, và những gì trần tục. Tội nghiệp cho họ, họ chỉ đã được an ủi cách giả trá, họ không có được sự an ủi chính thật của Thiên Chúa!”
Đức Thánh Cha đã than phiền về điều này nhiều lần, người ta sợ không muốn được an ủi, họ muốn được an toàn hơn trong “sự buồn rầu và tuyệt vọng”, vì nhân lọai cảm thấy như mình là nhân vật chính.
Ngài tuyên bố: “Trong hành động an ủi, Chúa Thánh Thần mới là nhân vật chính! Chính Người an ủi chúng ta, chính Người ban cho chúng ta sự can đảm để thoát ra khỏi con người của mình. Chính Người đem đến cho chúng ta suối nguồn của tất cả mọi an ủi đích thật, đó là Chúa Cha. Và đây mới là sự hoán cải.”
Ngài nhấn mạnh: “Xin hãy để cho Thiên Chúa an ủi các bạn! Hãy để cho Thiên Chúa an ủi các bạn”
Để kết thúc bài giảng, Đức Thánh Cha Phanxicô mời gọi các tín hữu hãy trao phó nơi Đức Trinh Nữ Maria niềm hy vọng vào sự cứu rỗi cho toàn thể nhân lọai.
VATICAN, ngày 7 tháng 12, 2014 (Zenit.org) - “Ngày nay cần có những người làm nhân chứng cho lòng thương xót và dịu hiền của Chúa, để lay động những ai đã hết tin tưởng, và làm sống lại những tâm hồn tuyệt vọng, và nhóm lên ngọn lửa hy vọng”
Đây là lời Đức Thánh Cha Phanxicô nói với các tín hữu tụ tập tại quảng trường Thánh Phêrô trong Kinh Truyền Tin hôm nay. Mặc dầu thời tiết khá lạnh, hàng vạn người tụ tập tại quảng trường, nơi cây thông cao 83 bộ và các dàn dựng đang được chuẩn bị cho Lễ Giáng Sinh.
Trong bài giảng, Đức Thánh Cha suy niệm về bài đọc một của phụng vụ Chúa Nhật thứ hai Mùa Vọng theo Tiên Tri Isaiah. “Hỡi dân Ta, hãy an tâm, hãy an tâm! Hãy nói với Giêrusalem, và kêu gọi rằng: Thời nô lệ đã chấm dứt, tội lỗi đã được ân xá, Chúa đã ban ơn nhiều gấp hai lần tội lỗi.”
Đức Thánh Cha nói rằng với những lời này, một thời kỳ an ủi đã đến với nơi Thiên Chúa sẽ hướng dẫn dân Người trên con đường đi tới tự do và cứu rỗi.”
Ngài hỏi: “Chúa sẽ làm điều này cách nào?” “Bằng sự săn sóc và dịu hiền của một chủ chăn chăm sóc cho đàn chiên. Người chủ chiên sẽ bảo đảm cho có sự hiệp nhất và an toàn cho đàn chiên, chúng sẽ ăn cỏ, chiên nào đi lạc sẽ được tìm về an toàn, chiên nào yếu đuối nhất sẽ được săn sóc đặc biệt.”
Tuy nhiên, ngài tiếp: "Các Kitô hữu không thể làm những sứ giả của niềm an ủi của Thiên Chúa nếu chính họ không cảm nhận được sự an ủi này. Trong khi giải thích rằng cuộc gặp gỡ này có thể xẩy ra trong các thời điểm như khi cầu nguyện, trong Thánh Lễ và lắng nghe Lời Chúa, Đức Thánh Cha nhắc các tín hữu phải mang theo bên mình một cuốn Thánh Kinh."
Ngài nói: “Phúc Âm! Chúng ta phải mang theo trong túi, xin đừng quên điều này, xin hãy đọc kỹ, điều này sẽ an ủi chúng ta!”
Cần có các nhân chứng hân hoan
Tiếp tục bài giảng, Đức Thánh Cha Phanxicô nói: “Thế giới ngày nay cần có những người làm nhân chứng cho lòng thương xót Chúa. Lòng thương xót này nhóm lên ngọn lửa hy vọng nơi các người khác.”
Đức Thánh Cha nói: “Có biết bao hoàn cảnh đòi hỏi phải có những nhân chứng an ủi. Là những người vui vẻ và đã được an ủi. Tôi nghĩ đến những người bị đàn áp bởi bất công, lạm dụng và đau khổ; những người đã bị làm nô lệ cho tiền bạc, quyền lực, cho công thành danh tọai, và những gì trần tục. Tội nghiệp cho họ, họ chỉ đã được an ủi cách giả trá, họ không có được sự an ủi chính thật của Thiên Chúa!”
Đức Thánh Cha đã than phiền về điều này nhiều lần, người ta sợ không muốn được an ủi, họ muốn được an toàn hơn trong “sự buồn rầu và tuyệt vọng”, vì nhân lọai cảm thấy như mình là nhân vật chính.
Ngài tuyên bố: “Trong hành động an ủi, Chúa Thánh Thần mới là nhân vật chính! Chính Người an ủi chúng ta, chính Người ban cho chúng ta sự can đảm để thoát ra khỏi con người của mình. Chính Người đem đến cho chúng ta suối nguồn của tất cả mọi an ủi đích thật, đó là Chúa Cha. Và đây mới là sự hoán cải.”
Ngài nhấn mạnh: “Xin hãy để cho Thiên Chúa an ủi các bạn! Hãy để cho Thiên Chúa an ủi các bạn”
Để kết thúc bài giảng, Đức Thánh Cha Phanxicô mời gọi các tín hữu hãy trao phó nơi Đức Trinh Nữ Maria niềm hy vọng vào sự cứu rỗi cho toàn thể nhân lọai.
Tin Giáo Hội Việt Nam
Giáo phận Phú Cường khai mạc năm đời sống thánh hiến
Tôma Đỗ Lộc Sơn
10:03 07/12/2014
GP. PHÚ CƯỜNG KHAI MẠC NĂM ĐỜI SỐNG THÁNH HIẾN
Chương trình sinh hoạt ngày khai mạc Năm Đời Sống Thánh Hiến tại Nhà Thờ Chánh Tòa Phú Cường ngày thứ bảy 6/12/2014:
• 7 giờ 30: Đón tiếp Quý Cha, Quý Tu sĩ (nhận tài liệu).
• 8 giờ:00: Hồi tâm, ôn hát, xưng tội.
• 8 giờ 30: Chia sẻ đề tài: Giáo huấn của Giáo Hội vè đời sống Thánh hiến và sứ vụ.
• 9 giơ 00: Nghỉ giải lao.
• 9 giờ 15: Thảo luận nhóm theo Giáo hạt.
• 10 giờ 00: Đúc kết (báo cáo nhóm), sinh hoạt chung.
• 10 giờ 15: Đức Cha Giuse gặp gỡ chia sẻ.
• 11 giờ 30: Thánh lễ khai mạc Năm Đời Sống Thánh Hiến.
(Sau khai mạc. có nghi thức khai mạc Năm Tân Phúc Âm Hóa Gia Đình con cái Thiên Chúa.
Cơm trưa, bế mạc).
Xem Hình
Về tham dự sinh hoạt có khoảng 600 quý cha, quý tu sĩ nam nữ dòng và triều cùng nhiều chủng sinh.
Linh mục Đặc trách Tu sĩ Giáo phận, Cha Giuse Phan Trọng Quang chia sẻ Tông thư của Đức Thánh Cha Phanxicô gửi tất cả các người Thánh hiến, dịp cử hành Năm của Đời Sống Thánh hiến. Theo đó:
- Những mục tiêu cho Năm Đời Sống Thánh hiến.
- Các mong chờ của Năm Đời sống Thánh hiến.
- Các viễn tượng của Năm Đời sống Thánh hiến.
Sau phần nghỉ giải lao là phần thảo luận theo nhóm hạt.
Có bảy giáo hạt chia làm bảy địa điểm khác nhau.
Các nhóm thảo luận:
Mỗi tháng các nhóm sinh hoạt một lần vào địa điểm đã chọn.
Ủy ban tu sĩ sẽ gửi đến các dòng tu, tu hội, và các cộng đoàn mẫu gợi ý vàocác cuộc tĩnh tâm.
Cộng đoàn tu sĩ hân hoan chào mừng Đức Cha Giuse với tiếng vỗ tay và nét mặt vui tươi. Điều này, khiến Đức Cha vô cùng cảm kích vì vui tươi là hạnh phúc, vui tươi là Thiên đàng.
Trong phần chia sẻ, Đức Cha Giuse kêu gọi giới tu sĩ hãy sống thật với những gì mình đã chọn. Vì nếu sống không thật với mình thì đời sống thật vô ích. Đức Cha đưa ra hình ảnh những người không phải là tu sĩ, nhưng họ có cuộc sống đạo đức,có thể là thánh thiện nữa.
Ân xá trong Năm Đời sống Thánh hiến.
Những nhà thờ sau đây được hưởng ân xá khi viếng:
Hạt Phú Cường: Nhà thờ chánh tòa. Nhà thờ Lái Thiêu.
Hạt Củ Chi: Nhà thờ Tân Thông. Dòng Mẹ Nhân Ái.
Hạt Bến Cát: Nhà thờ Lai Uyên.
Hạt Tây Ninh: Nhà thờ Tây Ninh. Nhà thờ Cao Xá.
Hạt Phước Thành: Nhà thờ Phước Vĩnh.
Hạt Lạc An: Nhà thờ Mỹ Vân.
Hạt Bình Long: Nhà thờ Bình Long.
Gần cuối lễ, Đức Cha Giuse đã làm phép Thánh Giá Chúa. Thánh Giá Chúa là đau khổ, là hy sinh, là chịu đựng. Theo Chúa là chấp nhận khổ đau.
Đức Cha trao Thánh Giá cho đại diện các giáo hạt.
Làm phép nến, và trao nến cho các đại diện các giáo hạt.
Nến biểu tượng cho ánh sáng, cho sự sống.
Thánh lễ kết thúc lúc 1 giờ 10 trưa trong nắng dịu. Đức Cha cùng cộng đoàn liên tu sĩ chụp hình lưu niêm ở tiền sảnh nhà thờ.
Tôma Đỗ Lộc Sơn
Chương trình sinh hoạt ngày khai mạc Năm Đời Sống Thánh Hiến tại Nhà Thờ Chánh Tòa Phú Cường ngày thứ bảy 6/12/2014:
• 7 giờ 30: Đón tiếp Quý Cha, Quý Tu sĩ (nhận tài liệu).
• 8 giờ:00: Hồi tâm, ôn hát, xưng tội.
• 8 giờ 30: Chia sẻ đề tài: Giáo huấn của Giáo Hội vè đời sống Thánh hiến và sứ vụ.
• 9 giơ 00: Nghỉ giải lao.
• 9 giờ 15: Thảo luận nhóm theo Giáo hạt.
• 10 giờ 00: Đúc kết (báo cáo nhóm), sinh hoạt chung.
• 10 giờ 15: Đức Cha Giuse gặp gỡ chia sẻ.
• 11 giờ 30: Thánh lễ khai mạc Năm Đời Sống Thánh Hiến.
(Sau khai mạc. có nghi thức khai mạc Năm Tân Phúc Âm Hóa Gia Đình con cái Thiên Chúa.
Cơm trưa, bế mạc).
Xem Hình
Về tham dự sinh hoạt có khoảng 600 quý cha, quý tu sĩ nam nữ dòng và triều cùng nhiều chủng sinh.
Linh mục Đặc trách Tu sĩ Giáo phận, Cha Giuse Phan Trọng Quang chia sẻ Tông thư của Đức Thánh Cha Phanxicô gửi tất cả các người Thánh hiến, dịp cử hành Năm của Đời Sống Thánh hiến. Theo đó:
- Những mục tiêu cho Năm Đời Sống Thánh hiến.
- Các mong chờ của Năm Đời sống Thánh hiến.
- Các viễn tượng của Năm Đời sống Thánh hiến.
Sau phần nghỉ giải lao là phần thảo luận theo nhóm hạt.
Có bảy giáo hạt chia làm bảy địa điểm khác nhau.
Các nhóm thảo luận:
Mỗi tháng các nhóm sinh hoạt một lần vào địa điểm đã chọn.
Ủy ban tu sĩ sẽ gửi đến các dòng tu, tu hội, và các cộng đoàn mẫu gợi ý vàocác cuộc tĩnh tâm.
Cộng đoàn tu sĩ hân hoan chào mừng Đức Cha Giuse với tiếng vỗ tay và nét mặt vui tươi. Điều này, khiến Đức Cha vô cùng cảm kích vì vui tươi là hạnh phúc, vui tươi là Thiên đàng.
Trong phần chia sẻ, Đức Cha Giuse kêu gọi giới tu sĩ hãy sống thật với những gì mình đã chọn. Vì nếu sống không thật với mình thì đời sống thật vô ích. Đức Cha đưa ra hình ảnh những người không phải là tu sĩ, nhưng họ có cuộc sống đạo đức,có thể là thánh thiện nữa.
Ân xá trong Năm Đời sống Thánh hiến.
Những nhà thờ sau đây được hưởng ân xá khi viếng:
Hạt Phú Cường: Nhà thờ chánh tòa. Nhà thờ Lái Thiêu.
Hạt Củ Chi: Nhà thờ Tân Thông. Dòng Mẹ Nhân Ái.
Hạt Bến Cát: Nhà thờ Lai Uyên.
Hạt Tây Ninh: Nhà thờ Tây Ninh. Nhà thờ Cao Xá.
Hạt Phước Thành: Nhà thờ Phước Vĩnh.
Hạt Lạc An: Nhà thờ Mỹ Vân.
Hạt Bình Long: Nhà thờ Bình Long.
Gần cuối lễ, Đức Cha Giuse đã làm phép Thánh Giá Chúa. Thánh Giá Chúa là đau khổ, là hy sinh, là chịu đựng. Theo Chúa là chấp nhận khổ đau.
Đức Cha trao Thánh Giá cho đại diện các giáo hạt.
Làm phép nến, và trao nến cho các đại diện các giáo hạt.
Nến biểu tượng cho ánh sáng, cho sự sống.
Thánh lễ kết thúc lúc 1 giờ 10 trưa trong nắng dịu. Đức Cha cùng cộng đoàn liên tu sĩ chụp hình lưu niêm ở tiền sảnh nhà thờ.
Tôma Đỗ Lộc Sơn
Giới Hiền Mẫu hạt Hố Nai mừng lễ bổn mạng
Giuse Khổng Hữu Nguồn
12:35 07/12/2014
Chiều thứ Bảy 06/12/2014, tại nhà thờ Bắc Hải, hạt Hố Nai, Giáo phận Xuân Lộc. Giới Hiền mẫu của 17 giáo xứ trong hạt Hố Nai đã về tham dự ngày lễ trọng Mừng Kính Mẹ Vô Nhiễm Nguyên Tội - Bổn mạng giới Hiền mẫu hạt.
Hình ảnh
Cùng dâng lễ với cha Đaminh Bùi Văn Án - Quản hạt, có cha Giuse Nguyễn Ý Định - Đặc trách giới Hiền mẫu hạt. Cha Anton Nguyễn Minh Thuấn - Giám đốc Tu đoàn Thánh Thể, và quý cha trong Hạt.
Trước lễ, cộng đoàn Giới hiền mẫu được nghe cha Anton giảng huấn đề tại “Đức Maria – Người Nữ Thánh Thể” với những đặc ân của Đức Mẹ, vị trí và vai trò của Mẹ Maria trong đời sống đức tin của người Công Giáo là hết sức quan trọng. Nói cách khác, đời sống của người tín hữu không thể thiếu Đức Hiền Mẫu trinh khiết Maria dẫn đường.
Và cha giảng huấn mời gọi quý bà, quý chị em giới hiền mẫu hãy noi gương Đức Mẹ. Tất cả được thể hiện qua lời đáp “xin vâng”. Một lời thật ngắn nhưng âm vang cả đời, dù trên đỉnh vinh quang hay dưới vực đau thương quay quắt. Một lời vừa biểu lộ sự hiến dâng cộng tác tích cực, vừa thể hiện niềm yêu mến tin tưởng phó thác.
Kế đến, là cuộc rước tượng Mẹ Vô Nhiễm – Bổn mạng. Quý bà, quý mẹ với y phục mầu sắc đẹp mắt, tay cầm nến, cầm hoa, vừa đi vừa nghe những lời đọc suy niệm về Đức Mẹ.
Mở đầu thánh lễ, cha quản hạt ngỏ lời chào mừng quý cha, quý cộng đoàn hiện diện và ngài chia sẻ: Giáo Hội đang sống tâm tình những ngày đầu của Mùa Vọng và hướng về mầu nhiệm Giáng Sinh và Năm mới. Cách đặc biệt Năm Thánh Mừng Kim Khánh Thành Lập Giáo Phận Xuân Lộc. Giới hiền mẫu giáo hạt long trọng mừng lễ Quan Thầy Mẹ Vô Nhiễm.
Mừng lễ Vô Nhiễm Nguyên Tội hôm nay, chúng ta được mời gọi chiêm ngưỡng một kiệt tác, một công trình của Thiên Chúa. Thiên Chúa luôn yêu thương con người.
Trong dịp này chúng ta nhớ cầu nguyện cho quý cha linh hướng, quý ân nhân, quý bà, quý chị em hiền mẫu, còn sống cũng như đã qua đời.
Trong bài giảng lễ, cha đặc trách chia sẻ về những danh xưng của Đức Mẹ “Đầy Ơn Phúc”. Qua lời chào “đầy ơn phúc” như thế, chúng ta mới thấy mối liên quan khít khao với đặc ân Vô Nhiễm Nguyên Tội, vốn là một ơn ban để chuẩn bị Đức Maria cho thiên chức làm mẹ Đấng Cứu Thế.
Tiếng “Xin Vâng” trong lời Đức Mẹ. Một lời thật ngắn nhưng âm vang cả đời mỗi người Kito hữu.
Và cha đặc trách mời quý bà quý mẹ hãy sống xứng với tên gọi của mình, tên gọi Người Mẹ Hiền, còn được gọi là Hiền Mẫu chính là người khơi lên ngọn lửa đức tin trong chính cuộc sống của mình, của gia đình, của xóm làng, nơi cộng đoàn, đoàn thể, giáo họ, giáo xứ.
Trước khi kết lễ, bằng những lời tri ân của vị đại diện cộng đoàn hiền mẫu hạt và những bó hoa tươi thắm, kèm theo những tràng pháo tay vang dòn dâng kính quý cha.
Nhận phép lành toàn xá, mọi người vui mừng bước qua sân phía đông nhà thờ, dùng tiệc liên hoan và thưởng thức văn nghệ cây nhà lá vườn.
Hình ảnh
Cùng dâng lễ với cha Đaminh Bùi Văn Án - Quản hạt, có cha Giuse Nguyễn Ý Định - Đặc trách giới Hiền mẫu hạt. Cha Anton Nguyễn Minh Thuấn - Giám đốc Tu đoàn Thánh Thể, và quý cha trong Hạt.
Trước lễ, cộng đoàn Giới hiền mẫu được nghe cha Anton giảng huấn đề tại “Đức Maria – Người Nữ Thánh Thể” với những đặc ân của Đức Mẹ, vị trí và vai trò của Mẹ Maria trong đời sống đức tin của người Công Giáo là hết sức quan trọng. Nói cách khác, đời sống của người tín hữu không thể thiếu Đức Hiền Mẫu trinh khiết Maria dẫn đường.
Và cha giảng huấn mời gọi quý bà, quý chị em giới hiền mẫu hãy noi gương Đức Mẹ. Tất cả được thể hiện qua lời đáp “xin vâng”. Một lời thật ngắn nhưng âm vang cả đời, dù trên đỉnh vinh quang hay dưới vực đau thương quay quắt. Một lời vừa biểu lộ sự hiến dâng cộng tác tích cực, vừa thể hiện niềm yêu mến tin tưởng phó thác.
Kế đến, là cuộc rước tượng Mẹ Vô Nhiễm – Bổn mạng. Quý bà, quý mẹ với y phục mầu sắc đẹp mắt, tay cầm nến, cầm hoa, vừa đi vừa nghe những lời đọc suy niệm về Đức Mẹ.
Mở đầu thánh lễ, cha quản hạt ngỏ lời chào mừng quý cha, quý cộng đoàn hiện diện và ngài chia sẻ: Giáo Hội đang sống tâm tình những ngày đầu của Mùa Vọng và hướng về mầu nhiệm Giáng Sinh và Năm mới. Cách đặc biệt Năm Thánh Mừng Kim Khánh Thành Lập Giáo Phận Xuân Lộc. Giới hiền mẫu giáo hạt long trọng mừng lễ Quan Thầy Mẹ Vô Nhiễm.
Mừng lễ Vô Nhiễm Nguyên Tội hôm nay, chúng ta được mời gọi chiêm ngưỡng một kiệt tác, một công trình của Thiên Chúa. Thiên Chúa luôn yêu thương con người.
Trong dịp này chúng ta nhớ cầu nguyện cho quý cha linh hướng, quý ân nhân, quý bà, quý chị em hiền mẫu, còn sống cũng như đã qua đời.
Trong bài giảng lễ, cha đặc trách chia sẻ về những danh xưng của Đức Mẹ “Đầy Ơn Phúc”. Qua lời chào “đầy ơn phúc” như thế, chúng ta mới thấy mối liên quan khít khao với đặc ân Vô Nhiễm Nguyên Tội, vốn là một ơn ban để chuẩn bị Đức Maria cho thiên chức làm mẹ Đấng Cứu Thế.
Tiếng “Xin Vâng” trong lời Đức Mẹ. Một lời thật ngắn nhưng âm vang cả đời mỗi người Kito hữu.
Và cha đặc trách mời quý bà quý mẹ hãy sống xứng với tên gọi của mình, tên gọi Người Mẹ Hiền, còn được gọi là Hiền Mẫu chính là người khơi lên ngọn lửa đức tin trong chính cuộc sống của mình, của gia đình, của xóm làng, nơi cộng đoàn, đoàn thể, giáo họ, giáo xứ.
Trước khi kết lễ, bằng những lời tri ân của vị đại diện cộng đoàn hiền mẫu hạt và những bó hoa tươi thắm, kèm theo những tràng pháo tay vang dòn dâng kính quý cha.
Nhận phép lành toàn xá, mọi người vui mừng bước qua sân phía đông nhà thờ, dùng tiệc liên hoan và thưởng thức văn nghệ cây nhà lá vườn.
Văn Hóa
Truyện Ngắn: Thị Trấn Chula Vista
Nguyễn Trung Tây
03:49 07/12/2014
□ Nguyễn Trung Tây
Truyện Ngắn: Thị Trấn Chula Vista
Thị trấn sa mạc Chula Vista tháng Mười Hai năm nay tự nhiên tuyết đổ trắng xóa phố phường. Thiên hạ Chula Vista trăm người là cả trăm,
— Trời ơi! Khùng ơi là khùng!
Cứ thế, gặp nhau, người dân Chula Vista bật ra ngay cửa miệng câu than nghe đến là nhàm, nhưng vẫn đều đặn phát ra như chuông đồng hồ điện tử sáng sớm rú lên từng hồi, “Tít! Tít! Tít!”. Thôi đủ rồi, đừng rơi tuyết nữa, bởi dân du lịch trốn tuyết của Bắc Mỹ và Âu Châu giờ đã rục rịch dọn đồ bỏ đi trống hoắc phố phường. Nền kinh tế của thị trấn nằm sát ngay đường biên giới giữa Mỹ và Mễ chỉ trông mong vào số lượng khách du lịch vào mấy tháng mùa đông, giờ này tanh banh chỉ vì tuyết bất ngờ đổ dầy từng tảng. Thì đấy, ai bảo chế cho lắm xe hơi vào, xăng dầu cứ đổ ồng ộc vô miệng như người chết khát. Giờ thán khí bốc lên xám đen bầu trời, thế là global warming.
— Hả? Nói cái gì?
— Điếc hả? Global warming chứ còn nói cái gì nữa. Không tin thì cứ leo hẳn lên nóc tháp chuông nhà thờ mà nom cho rõ, khói xăng bốc cao đục ngầu cả cái bầu trời San Diego rồi. Sống ở đó, đố mà có nom thấy mặt người…
— Global warming! Rồi thì sao?
— Ơ hay! Có đọc báo nghe đài hay không mà mặt cứ ngớ ngẩn ra như gái Tijuana mới vượt đường biên giới vậy? Thì cứ thử nghĩ coi, cả trăm năm nay rồi, có bao giờ Chula Vista với San Diego đổ tuyết. Thế mà giờ này San Diego tuyết cũng rơi ngập đường!
Bà vợ gốc Ý ngồi trong góc quán rượu HOLA thì thào với ông chồng gốc Pháp,
— Thằng cha ấy nói đúng đó. Chula Vista mùa xuân quanh năm từ hồi tạo thiên lập địa. Giờ tự nhiên vạ trời đổ xuống. Rõ khổ!
Thiên hạ cứ than, tuyết vẫn chẳng màng cứ thản nhiên đổ xuống từng tảng bông tuyết trắng xóa, sáng trưa chiều tối, bốn cữ đủ cả bốn. Tuyết rơi bám trắng tháp chuông nhà thờ Chula Vista vươn cao sừng sững. Cha Quang, người gầy gò ốm yếu nom như dân bàn đèn thuốc phiện, thế mà sáng trưa chiều tối lại cứ lom khom xách cái xẻng mới mua ngoài tiệm Home Depot ra sân nhà thờ rộng mênh mông cào tuyết. Dân Mễ sùng đạo đi ngang qua ái ngại,
— Sao cố không gọi ông Bõ làm cho?
Cha Quang nhìn lên, ánh mắt hấp háy như người mắt toét dưới cặp kính cận dầy cộm,
— Ông Bõ nào?
Ông đứng thẳng người, hơi thở đứt quãng,
— Hay là ông chịu làm Bõ thì ghé vào văn phòng ký giấy, nhà xứ trả lương hẳn hoi.
Anh chàng thanh niên cười cười bỏ đi, nhưng nghĩ sao đứng lại,
— Cố trả nhiêu một giờ?
Cha Quang chép miệng,
— Chắc cũng chỉ lương căn bản mà thôi…
Người thanh niên ái ngại nhìn “cố” Quang gầy ốm như cò ma và căn nhà thờ mái ngói bạc phếch, ngần ngại nói cám ơn, rồi bỏ đi thẳng một mạch.
Sơ Bề Trên gốc Anh, hiệu trưởng trường Mẫu Giáo nằm cách nhà thờ đúng hai góc đường ghé vào nói dấm dẳng,
— Thì cha xúc tuyết ngày một lần thôi. Việc gì mà cứ phải vất vả ngày đủ bốn cữ!
Cha Quang không nói chi, tiếp tục gặm bánh mì sandwich có kẹp miếng thịt nguội đỏ lờ lợ, cọng rau sà lách xanh úa, vài lát cà chua đỏ bầm, và một miếng cheese vàng khô queo.
Có người thương cảm,
— Đến là khổ. Cứ như người đi tu dòng khó khăn.
Có giọng tố khổ,
— Chỉ có vẽ chuyện! Tớ Việt Nam, ông cha Quang này hồi xưa ở gần nhà trên khu Little Saigon, lại học chung trường. Chuyện gì của ông mà tớ lại không rành. Hồi xưa cũng lăng nhăng lắm, hết gái Mỹ lại tới Mễ, rồi bẵng đi một dạo, giờ tự nhiên lại lạc xuống dưới đây làm cha xứ. Thật đúng là thời thế đảo điên…
Có âm thì thào,
— Thì đã gọi là chuyện phường chèo mà! Thế giới năm 2000 rồi, mở banh mắt ra mà coi, cha cụ người ta, năm thay xe một lần, thế mà đằng này cứ xe đạp cọc cạch. Rõ dở hơi!
Có lời chửi thề,
— Ừ, ông nói đúng đó. Mẹ kiếp! Tối tối tôi còn nghe thấy tiếng phụ nữ ở trong nhà xứ nữa cơ.
Có tiếng bênh vực,
— Đừng có mà nói nhảm!
— Sao lại nói nhảm? Tớ là nói có sách, mách có chứng. Thì đấy, mới tuần trước, tớ dẫn con Ki ra ngoài đường cho nó đi ị. Con Ki tối hôm đó cuồng chân chạy toáng cả lên, vớ vẩn làm sao lại đâm sầm vào ngay sân sau của nhà xứ. Bởi thế tớ mới rõ chuyện…
— Ông có nhìn thấy ba năm rõ mười hay không?
— Cần gì phải nhìn thấy, đứng ngay bên cạnh hàng rào mà vẫn nghe rõ tiếng thì thào trong nhà bếp thì đủ rồi, mà đây lại là giọng đàn bà, thế mới chết chứ lị…
Tuyết vẫn rơi nhưng vẫn không che cản nổi hàng rào biên giới giữa Chula Vista và Tijuana. Từ bao lâu rồi, dân nghèo Nam Mỹ cứ nườm nượp kéo lên thành phố địa đầu biên giới Tijuana của Mễ Tây Cơ ăn chực nằm chờ, rình rình giây phút cắt đứt được hàng rào biên giới vượt thoát vào thiên đàng. Tá túc tại thị trấn địa đầu Tijuana, hết tiền, nhỡ độ đường, vậy là gái Tijuana bán mình cho khách du lịch. Con trai chân cẳng cứng hơn, chạy vượt thoát đường biên giới, lần đường hương lộ xó xỉnh trốn lên tới Los Angeles đi rửa chén cho nhà hàng Tàu hay là đi cắt cỏ cho người Việt. Nhưng đấy là hên, còn phần nhiều đều bị cảnh sát rượt đuổi, bắn què chân. Mỹ mà, tử tế ra mặt. Bắn què lọi giò con nhà người ta ra rồi, nhưng vẫn gọi xe cứu thương chở vào bệnh viện rịt thuốc hẳn hoi. Cẩn thận, đồn biên phòng còn gửi tới một người thông dịch viên đàng hoàng. Chân vừa lành ngày hôm trước, ngày hôm sau xe cảnh sát hú còi ầm ĩ, mang người vượt biên tống thẳng về lại bên kia đường biên giới.
Có lần ông Đại úy Trưởng đồn biên phòng ngờ ngợ, ngón tay điểm mặt người vừa bị ông bắn què đang nằm lăn lộn trên nền đất,
— Lại tên này, đúng là hắn rồi.
Ông lật ống quần jean bạc thếch của người thanh niên lên, vết sẹo của cùng một viên đạn súng lục hiện lên, còn mới tươi. Bởi tuyết, có lần ông Đại úy hụt chân té lăn quay. Lồm cồm ngồi dậy, bấm đèn pin, ông nhận ra dấu chân biến mất ngay tại sân nhà thờ Chula Vista. Ông gõ cửa nhà xứ. Cha Quang bước ra, ho sù sụ như người ho lao. Ông Đại úy gốc Irish con nhà đạo gốc gỡ nón cầm tay, lúng túng cất tiếng,
— Chào cha...
Cha Quang tránh sang một bên,
— Mời ông Đại úy vào trong nhà uống ly café Mocha của quán Starbucks.
Ông Đại úy kín đáo quan sát tình hình, nhã nhặn cúi chào,
— Cám ơn cha, đang trong giờ làm việc, e không tiện…
Cha Quang nhìn theo bóng dáng của ông Đại úy, rồi nhẹ nhàng đóng lại cánh cửa nhà xứ. Ông Đại úy quay lại nhìn, bóng cha xứ khẳng khiu ngồi lặng lẽ bên khung cửa, lời kinh nho nhỏ bắt đầu vọng ra. Ông Đại úy tay làm dấu thánh giá, bỏ đi về đồn biên phòng. Cũng có lần ông nhìn thấy vết máu dừng lại ngay cửa nhà xứ. Ông Đại úy lưỡng lự lắm. Con nhà đạo nòi cả mấy trăm năm nay rồi. Giờ chẳng lẽ lại đi hạch xách cha cụ. Nhưng còn tên tội phạm vượt biên. Rõ ràng là vết máu còn rành rành ngay trước sân nhà xứ. Ông Đại úy đã tính dợm chân bước hẳn vào trong nhà xứ uống một ly café Mocha của Starbucks, nhưng nhớ tới áo chùng thâm đen và viền cổ trắng của cha Quang, ông lại lưỡng lự, rồi thôi.
Nhưng ông Thiếu úy Phó đồn thì không. Ngài Thiếu úy dân Tin Lành, nửa đêm về sáng dộng cửa ầm ĩ, đòi cha Quang dắt đi xem xét từng ngõ ngách. Chưa hết, ông còn bắt ông cha xứ mở cửa dẫn vào gian cung thánh của nhà thờ lục tìm dưới chân bàn thờ và ngay dưới bệ Nhà Tạm…
Tối hôm nay, Hai Mươi Bốn tháng Mười Hai, lễ Giáng Sinh. Như thông lệ đã có gần hai trăm năm từ hồi lập giáo xứ, năm nay nhà thờ Chula Vista lại tổ chức thánh lễ nửa đêm vào lúc mười hai giờ. Sáu giờ chiều, cha Quang mở cửa bước vào nhà thờ. Ông vui vẻ nhận ra mọi sự đã sẵn sàng cho thánh lễ nửa đêm. Ông huýt sáo nho nhỏ, khoác vào người áo len dầy cộm. Nhìn tuyết trắng trơn trợt mặt đường, ông quyết định không đạp xe, nhưng đi bộ ra tiệm tạp hóa Đại Hàn mua thùng mì cay Nongshim. Tiện đường, ông ghé vào quán café Starbucks móc tiền ra trả cho mấy gói café Mocha loại thượng hảo hạng. Vừa bước ra khỏi cửa tiệm quán café Starbucks, ông bị một bóng đen nhỏ thó bất ngờ xuất hiện cản lối. Cha Quang nhận ra khuôn mặt một cô gái, người Nam Mỹ, chắc khoảng mười tám, hai mươi. Trời chiều mùa đông nhờ nhợ tô thêm đậm màu da bánh mật căng căng và đôi mắt đầm đậm của cô gái. Thoang thoảng đâu đây mùi nước hoa rẻ tiền bốc mùi hăng hắc. Cô gái ngọng nghịu cất tiếng chào. Người đàn ông nhìn sâu vào đôi mắt xanh đậm nước biển, ông gật đầu chào lại. Cô gái cúi xuống, chỉ phiá dưới, giọng chắc nịch,
— Bốn chục...
Người đàn ông hụp một nhịp thở, tim đập thật nhanh. Bình bịch! Rồi ông bỏ đi. Cô gái chạy theo, tay chỉ vào bộ ngực căng tròn,
— Hai chục đô.
Người đàn ông vẫn bỏ đi, cô gái đuổi theo,
— Mười, chỉ mười đô thôi… Rẻ lắm rồi!
Ngay tới dưới gốc cây dừa cành lá rậm rạp che kín mặt người, bước chân người đàn ông chậm lại. Ông thở hơi mạnh, dồn dập, cởi cởi bao tay, móc móc hai tay vào trong túi quần. Cô gái yên lặng bất động, kiên nhẫn chờ đợi. Người đàn ông móc ra tờ giấy đôla mười đồng. Cầm được tiền, cô gái cúi đầu chậm chạp cởi ra những nút áo len… Ngẩng đầu lên, cô chưng hửng nhận ra người đàn ông đã bỏ đi. Bóng ông ta khuất sâu vào màn đêm đông dầy đặc của đêm Giáng Sinh có tuyết trắng đổ.
Về tới nhà thờ, cha Quang nhận ra bóng một người đang đứng ngay trước cửa nhà xứ. Tưởng ai, hóa ra là anh thanh niên người Mễ đã từng hỏi ông về số tiền lương làm Bõ cho nhà thờ Chula Vista.
— Mời anh vào uống ly café Mocha…
Người thanh niên lắc đầu,
— Cố cho con mượn cái xẻng xúc tuyết…
Cha xứ phá ra cười,
— Tôi đã nói rồi, nhà xứ chỉ có đủ tiền trả lương căn bản mà thôi…
Người thanh niên lắc đầu quầy quậy,
— Không, con không nộp đơn xin việc. Từ nay cố cứ để việc xúc tuyết mặc cho con…
Người thanh niên ngần ngừ, hai tay xoa xoa vào nhau, rồi lại đưa lên đầu vuốt vuốt tóc,
— Con vừa mới gặp Sơ Bề Trên, Sơ nói cha xúc tuyết ngày đủ bốn lần sáng trưa chiều tối cho nên bị sưng phổi, ho sù sụ như người ho lao. Sơ còn nói…
Anh dừng lại, nuốt nước miếng, ánh mắt nhìn về trạm biên phòng ánh đèn sáng chưng một góc trời. Cha Quang nghiêm mặt lại, không nói chi, bỏ đi thẳng vào nhà. Còn lại người thanh niên bên ngoài khung cửa, anh cầm xẻng bắt đầu xúc tuyết, miệng nói nho nhỏ,
— Thì mình cũng phải xúc tuyết để cho giáo dân đi lễ nửa đêm không trợt chân té đau chứ cố.
Lại thêm tiếng gõ cửa. Cha xứ ôm ngực ho sù sụ đi ra mở cửa. Tưởng ai, hóa ra Sơ Bề Trên, trên tay ôm mấy bọc café Mocha thơm lừng của Starbucks,
— Merry Christmas. Qua thăm cha, tiện dịp tặng cha món quà Giáng Sinh.
Cha xứ cau mày nhìn Sơ Bề Trên,
— Sao lại là café Starbucks?
Sơ Bề Trên nói ngay,
— Sao lại không? Cha cứ bày vẽ mua café loại mắc tiền mời khách khứa cho thiên hạ khỏi đàm tiếu nói thế kỷ hai mươi mốt rồi, mà cha vẫn sống khó nghèo kiểu cổ. Nhưng mà thôi, cái đó là tùy cha. Tuy tôi không đồng ý với cách sống khó nghèo như vậy, nhưng tôi vẫn ủng hộ cha.
Sơ Bề Trên đứng lên, tính đi về, nhưng lại ngồi xuống,
— Xin lỗi nếu tôi có đụng chạm. Nhưng đâu có phải là cha bán xe hơi phun khói ngập trời, lấy tiền cho người nghèo, rồi cứ cọc cạch đạp xe đạp thì thế giới thôi không bị global warming đe dọa... Cả hằng vạn người vẫn cứ tỉnh bơ lái xe hơi vậy thôi!
Nói xong, Sơ Bề Trên đứng lên bỏ đi. Cha xứ đóng cửa phòng lại. Bên khung cửa, ông vẫn thấy bóng dáng lum khum của người thanh niên Mễ đang xúc tuyết trước cửa nhà thờ. Ông ngồi xuống, tính coi lại bài giảng cho thánh lễ nửa đêm hôm nay. Nhưng chợt ông nghe tiếng động sột soạt dẫm đạp trên sân vườn phiá sau nhà?! Ông dừng lại, nghiêng tai nghe ngóng, mắt nhìn thật nhanh về trạm biên giới, chân lẹ làng bước xuống nhà bếp. Mở cửa, nhưng không bật đèn sân vườn, ông cẩn thận nhìn ra bên ngoài. Bóng một người phụ nữ đứng lù lù ngay bên khung cửa không làm ông giật mình. Ông đứng tránh sang một bên, nhường chỗ cho cô gái bước vào. Dưới ánh đèn vàng tối tù mù của căn nhà bếp, ông nhận ra cô gái đang ôm trong lòng một đứa bé ngủ say, mặt thằng bé xám ngoét lại vì lạnh. Cha Quang vội vàng đóng lại cánh cửa, bật máy sưởi, đưa tay mời cô gái lạ mặt ngồi xuống ghế nệm cạnh bên lò sưởi. Cha Quang cất tiếng,
— Cô ăn mì nhé…
Cô gái mệt mỏi gật đầu. Cha Quang đã bước đi nhưng ông dừng lại, cặp mắt của cả cô gái và cha Quang đều trợn tròn nhìn nhau… Cô gái ngại ngùng cúi mặt nhìn xuống. Cha Quang quay lưng, đi thẳng tới bếp nổi lửa nấu mì Nongshim. Không quay lại, ông hỏi,
— Cô ăn cay được không?
Cô gái vẫn cúi mặt, miệng nói nho nhỏ,
— Ngày nào mà tôi chẳng ăn cay…
— Còn thằng bé?
— Nó mới bú sữa mua ngoài tiệm. Mười đôla, ba bình sữa.
Cô gái yên lặng ngồi ăn hết thật nhanh tô mì cay, tô lớn. Cô đứng dậy,
— Cám ơn cha. Cha tử tế quá, hèn chi họ cứ gọi cha là ông cha tử tế.
Cha Quang gật đầu không nói chi. Cô gái ngần ngừ,
— Nhờ cha giúp cho một chuyện…
Cô gái trao thằng bé cho ông. Cha Quang trợn tròn mắt,
— Giờ này tối khuya rồi, cô còn đi đâu?
Khuôn mặt cô gái xa xầm lại, giọng nhỏ rưng rức,
— Còn đi đâu nữa… Không làm, lấy tiền đâu mua sữa cho con?
Cô gái cau mày khó chịu, buông lời thẳng thừng,
— Có được hay không?
Cha Quang gật đầu thật nhanh, tay ôm đứa bé vào lòng,
— Được chứ. Chắc chắn là được rồi.
Rồi ông nói luôn,
— Tôi cũng có một chuyện...
Cô gái ngần ngừ,
— Chuyện gì?
Cha Quang nhìn đồng hồ trên tường, chép miệng,
— Còn một tiếng đồng hồ nữa thôi là lễ nửa đêm rồi. Cô đi đâu thì đi, nhớ quay về lại đây dự lễ Giáng Sinh…
Cô gái bỗng dưng cúi gập người xuống như cây bị sét đánh dính ngay giữa thân. Hai tay cô ôm mặt bật tung tiếng khóc, tóc dài quăn lọn buông rơi tung tóe. Bởi tiếng khóc, thằng bé giật mình cựa quậy, nhưng lại nhoẻn đôi môi bé tí ti mầu hồng hồng cười tươi, nụ cười thiên đàng. Cha xứ cúi xuống vỗ nhè nhè bàn tay vào lưng thằng nhỏ, miệng cũng cười,
— Đêm nay Giáng Sinh. Dù có chuyện gì đi nữa thì mình cũng vẫn phải đốt nến ăn mừng sinh nhật chứ.
Cô gái ngưng tiếng khóc, ngạc nhiên hỏi lại,
— Sinh nhật của ai?
— Thì còn của ai nữa. Đêm nay là đêm Giáng Sinh, cô quên rồi sao?
Cô gái ngẩng lên nhìn. Cô nhận ra ông cha xứ đang bước từng bước lên bậc thang gỗ mỏng manh ọp ẹp, vừa đi ông vừa nói,
— Cho thằng nhỏ lên phòng ngủ trước. Hẹn gặp cô lúc nửa đêm. À, tối nay sau thánh lễ, tôi mời cô ăn tiệc Revillion với Mẹ Bề Trên và ông Bõ mới của nhà thờ.
Bên ngoài tuyết bông vẫn đổ trắng xóa hằn soi bóng ông Bõ đang cắm cúi xúc tuyết trên sân gạch mênh mông của nhà thờ, bên trong lò sưởi cháy đỏ than hồng vẫn nổ tí tách tô hồng đôi má cô gái Tijuana đang nhắm mắt ngủ say. Đàn dương cầm từ trong nhà thờ Chula Vista nhè nhẹ nổi lên những nốt đầu tiên của bản nhạc Giáng Sinh bất hủ, “Silent night! Holy night!”. Hồi chuông Giáng Sinh bắt đầu vang dội từ trên nóc tháp chuông. Kính koong! Kính koong! Tiếng chuông sinh nhật của hân hoan và mừng vui tiếp tục vang xa xé rách toang màn đêm của sầu tủi và nước mắt. Kính koong! Kính koong!
Thị trấn tuyết trắng Chula Vista bắt đầu nửa đêm.
□ Nguyễn Trung Tây
www.nguyentrungtay.webs.com
Truyện Ngắn: Thị Trấn Chula Vista
Thị trấn sa mạc Chula Vista tháng Mười Hai năm nay tự nhiên tuyết đổ trắng xóa phố phường. Thiên hạ Chula Vista trăm người là cả trăm,
— Trời ơi! Khùng ơi là khùng!
Cứ thế, gặp nhau, người dân Chula Vista bật ra ngay cửa miệng câu than nghe đến là nhàm, nhưng vẫn đều đặn phát ra như chuông đồng hồ điện tử sáng sớm rú lên từng hồi, “Tít! Tít! Tít!”. Thôi đủ rồi, đừng rơi tuyết nữa, bởi dân du lịch trốn tuyết của Bắc Mỹ và Âu Châu giờ đã rục rịch dọn đồ bỏ đi trống hoắc phố phường. Nền kinh tế của thị trấn nằm sát ngay đường biên giới giữa Mỹ và Mễ chỉ trông mong vào số lượng khách du lịch vào mấy tháng mùa đông, giờ này tanh banh chỉ vì tuyết bất ngờ đổ dầy từng tảng. Thì đấy, ai bảo chế cho lắm xe hơi vào, xăng dầu cứ đổ ồng ộc vô miệng như người chết khát. Giờ thán khí bốc lên xám đen bầu trời, thế là global warming.
— Hả? Nói cái gì?
— Điếc hả? Global warming chứ còn nói cái gì nữa. Không tin thì cứ leo hẳn lên nóc tháp chuông nhà thờ mà nom cho rõ, khói xăng bốc cao đục ngầu cả cái bầu trời San Diego rồi. Sống ở đó, đố mà có nom thấy mặt người…
— Global warming! Rồi thì sao?
— Ơ hay! Có đọc báo nghe đài hay không mà mặt cứ ngớ ngẩn ra như gái Tijuana mới vượt đường biên giới vậy? Thì cứ thử nghĩ coi, cả trăm năm nay rồi, có bao giờ Chula Vista với San Diego đổ tuyết. Thế mà giờ này San Diego tuyết cũng rơi ngập đường!
Bà vợ gốc Ý ngồi trong góc quán rượu HOLA thì thào với ông chồng gốc Pháp,
— Thằng cha ấy nói đúng đó. Chula Vista mùa xuân quanh năm từ hồi tạo thiên lập địa. Giờ tự nhiên vạ trời đổ xuống. Rõ khổ!
Thiên hạ cứ than, tuyết vẫn chẳng màng cứ thản nhiên đổ xuống từng tảng bông tuyết trắng xóa, sáng trưa chiều tối, bốn cữ đủ cả bốn. Tuyết rơi bám trắng tháp chuông nhà thờ Chula Vista vươn cao sừng sững. Cha Quang, người gầy gò ốm yếu nom như dân bàn đèn thuốc phiện, thế mà sáng trưa chiều tối lại cứ lom khom xách cái xẻng mới mua ngoài tiệm Home Depot ra sân nhà thờ rộng mênh mông cào tuyết. Dân Mễ sùng đạo đi ngang qua ái ngại,
— Sao cố không gọi ông Bõ làm cho?
Cha Quang nhìn lên, ánh mắt hấp háy như người mắt toét dưới cặp kính cận dầy cộm,
— Ông Bõ nào?
Ông đứng thẳng người, hơi thở đứt quãng,
— Hay là ông chịu làm Bõ thì ghé vào văn phòng ký giấy, nhà xứ trả lương hẳn hoi.
Anh chàng thanh niên cười cười bỏ đi, nhưng nghĩ sao đứng lại,
— Cố trả nhiêu một giờ?
Cha Quang chép miệng,
— Chắc cũng chỉ lương căn bản mà thôi…
Người thanh niên ái ngại nhìn “cố” Quang gầy ốm như cò ma và căn nhà thờ mái ngói bạc phếch, ngần ngại nói cám ơn, rồi bỏ đi thẳng một mạch.
Sơ Bề Trên gốc Anh, hiệu trưởng trường Mẫu Giáo nằm cách nhà thờ đúng hai góc đường ghé vào nói dấm dẳng,
— Thì cha xúc tuyết ngày một lần thôi. Việc gì mà cứ phải vất vả ngày đủ bốn cữ!
Cha Quang không nói chi, tiếp tục gặm bánh mì sandwich có kẹp miếng thịt nguội đỏ lờ lợ, cọng rau sà lách xanh úa, vài lát cà chua đỏ bầm, và một miếng cheese vàng khô queo.
Có người thương cảm,
— Đến là khổ. Cứ như người đi tu dòng khó khăn.
Có giọng tố khổ,
— Chỉ có vẽ chuyện! Tớ Việt Nam, ông cha Quang này hồi xưa ở gần nhà trên khu Little Saigon, lại học chung trường. Chuyện gì của ông mà tớ lại không rành. Hồi xưa cũng lăng nhăng lắm, hết gái Mỹ lại tới Mễ, rồi bẵng đi một dạo, giờ tự nhiên lại lạc xuống dưới đây làm cha xứ. Thật đúng là thời thế đảo điên…
Có âm thì thào,
— Thì đã gọi là chuyện phường chèo mà! Thế giới năm 2000 rồi, mở banh mắt ra mà coi, cha cụ người ta, năm thay xe một lần, thế mà đằng này cứ xe đạp cọc cạch. Rõ dở hơi!
Có lời chửi thề,
— Ừ, ông nói đúng đó. Mẹ kiếp! Tối tối tôi còn nghe thấy tiếng phụ nữ ở trong nhà xứ nữa cơ.
Có tiếng bênh vực,
— Đừng có mà nói nhảm!
— Sao lại nói nhảm? Tớ là nói có sách, mách có chứng. Thì đấy, mới tuần trước, tớ dẫn con Ki ra ngoài đường cho nó đi ị. Con Ki tối hôm đó cuồng chân chạy toáng cả lên, vớ vẩn làm sao lại đâm sầm vào ngay sân sau của nhà xứ. Bởi thế tớ mới rõ chuyện…
— Ông có nhìn thấy ba năm rõ mười hay không?
— Cần gì phải nhìn thấy, đứng ngay bên cạnh hàng rào mà vẫn nghe rõ tiếng thì thào trong nhà bếp thì đủ rồi, mà đây lại là giọng đàn bà, thế mới chết chứ lị…
Tuyết vẫn rơi nhưng vẫn không che cản nổi hàng rào biên giới giữa Chula Vista và Tijuana. Từ bao lâu rồi, dân nghèo Nam Mỹ cứ nườm nượp kéo lên thành phố địa đầu biên giới Tijuana của Mễ Tây Cơ ăn chực nằm chờ, rình rình giây phút cắt đứt được hàng rào biên giới vượt thoát vào thiên đàng. Tá túc tại thị trấn địa đầu Tijuana, hết tiền, nhỡ độ đường, vậy là gái Tijuana bán mình cho khách du lịch. Con trai chân cẳng cứng hơn, chạy vượt thoát đường biên giới, lần đường hương lộ xó xỉnh trốn lên tới Los Angeles đi rửa chén cho nhà hàng Tàu hay là đi cắt cỏ cho người Việt. Nhưng đấy là hên, còn phần nhiều đều bị cảnh sát rượt đuổi, bắn què chân. Mỹ mà, tử tế ra mặt. Bắn què lọi giò con nhà người ta ra rồi, nhưng vẫn gọi xe cứu thương chở vào bệnh viện rịt thuốc hẳn hoi. Cẩn thận, đồn biên phòng còn gửi tới một người thông dịch viên đàng hoàng. Chân vừa lành ngày hôm trước, ngày hôm sau xe cảnh sát hú còi ầm ĩ, mang người vượt biên tống thẳng về lại bên kia đường biên giới.
Có lần ông Đại úy Trưởng đồn biên phòng ngờ ngợ, ngón tay điểm mặt người vừa bị ông bắn què đang nằm lăn lộn trên nền đất,
— Lại tên này, đúng là hắn rồi.
Ông lật ống quần jean bạc thếch của người thanh niên lên, vết sẹo của cùng một viên đạn súng lục hiện lên, còn mới tươi. Bởi tuyết, có lần ông Đại úy hụt chân té lăn quay. Lồm cồm ngồi dậy, bấm đèn pin, ông nhận ra dấu chân biến mất ngay tại sân nhà thờ Chula Vista. Ông gõ cửa nhà xứ. Cha Quang bước ra, ho sù sụ như người ho lao. Ông Đại úy gốc Irish con nhà đạo gốc gỡ nón cầm tay, lúng túng cất tiếng,
— Chào cha...
Cha Quang tránh sang một bên,
— Mời ông Đại úy vào trong nhà uống ly café Mocha của quán Starbucks.
Ông Đại úy kín đáo quan sát tình hình, nhã nhặn cúi chào,
— Cám ơn cha, đang trong giờ làm việc, e không tiện…
Cha Quang nhìn theo bóng dáng của ông Đại úy, rồi nhẹ nhàng đóng lại cánh cửa nhà xứ. Ông Đại úy quay lại nhìn, bóng cha xứ khẳng khiu ngồi lặng lẽ bên khung cửa, lời kinh nho nhỏ bắt đầu vọng ra. Ông Đại úy tay làm dấu thánh giá, bỏ đi về đồn biên phòng. Cũng có lần ông nhìn thấy vết máu dừng lại ngay cửa nhà xứ. Ông Đại úy lưỡng lự lắm. Con nhà đạo nòi cả mấy trăm năm nay rồi. Giờ chẳng lẽ lại đi hạch xách cha cụ. Nhưng còn tên tội phạm vượt biên. Rõ ràng là vết máu còn rành rành ngay trước sân nhà xứ. Ông Đại úy đã tính dợm chân bước hẳn vào trong nhà xứ uống một ly café Mocha của Starbucks, nhưng nhớ tới áo chùng thâm đen và viền cổ trắng của cha Quang, ông lại lưỡng lự, rồi thôi.
Nhưng ông Thiếu úy Phó đồn thì không. Ngài Thiếu úy dân Tin Lành, nửa đêm về sáng dộng cửa ầm ĩ, đòi cha Quang dắt đi xem xét từng ngõ ngách. Chưa hết, ông còn bắt ông cha xứ mở cửa dẫn vào gian cung thánh của nhà thờ lục tìm dưới chân bàn thờ và ngay dưới bệ Nhà Tạm…
Tối hôm nay, Hai Mươi Bốn tháng Mười Hai, lễ Giáng Sinh. Như thông lệ đã có gần hai trăm năm từ hồi lập giáo xứ, năm nay nhà thờ Chula Vista lại tổ chức thánh lễ nửa đêm vào lúc mười hai giờ. Sáu giờ chiều, cha Quang mở cửa bước vào nhà thờ. Ông vui vẻ nhận ra mọi sự đã sẵn sàng cho thánh lễ nửa đêm. Ông huýt sáo nho nhỏ, khoác vào người áo len dầy cộm. Nhìn tuyết trắng trơn trợt mặt đường, ông quyết định không đạp xe, nhưng đi bộ ra tiệm tạp hóa Đại Hàn mua thùng mì cay Nongshim. Tiện đường, ông ghé vào quán café Starbucks móc tiền ra trả cho mấy gói café Mocha loại thượng hảo hạng. Vừa bước ra khỏi cửa tiệm quán café Starbucks, ông bị một bóng đen nhỏ thó bất ngờ xuất hiện cản lối. Cha Quang nhận ra khuôn mặt một cô gái, người Nam Mỹ, chắc khoảng mười tám, hai mươi. Trời chiều mùa đông nhờ nhợ tô thêm đậm màu da bánh mật căng căng và đôi mắt đầm đậm của cô gái. Thoang thoảng đâu đây mùi nước hoa rẻ tiền bốc mùi hăng hắc. Cô gái ngọng nghịu cất tiếng chào. Người đàn ông nhìn sâu vào đôi mắt xanh đậm nước biển, ông gật đầu chào lại. Cô gái cúi xuống, chỉ phiá dưới, giọng chắc nịch,
— Bốn chục...
Người đàn ông hụp một nhịp thở, tim đập thật nhanh. Bình bịch! Rồi ông bỏ đi. Cô gái chạy theo, tay chỉ vào bộ ngực căng tròn,
— Hai chục đô.
Người đàn ông vẫn bỏ đi, cô gái đuổi theo,
— Mười, chỉ mười đô thôi… Rẻ lắm rồi!
Ngay tới dưới gốc cây dừa cành lá rậm rạp che kín mặt người, bước chân người đàn ông chậm lại. Ông thở hơi mạnh, dồn dập, cởi cởi bao tay, móc móc hai tay vào trong túi quần. Cô gái yên lặng bất động, kiên nhẫn chờ đợi. Người đàn ông móc ra tờ giấy đôla mười đồng. Cầm được tiền, cô gái cúi đầu chậm chạp cởi ra những nút áo len… Ngẩng đầu lên, cô chưng hửng nhận ra người đàn ông đã bỏ đi. Bóng ông ta khuất sâu vào màn đêm đông dầy đặc của đêm Giáng Sinh có tuyết trắng đổ.
Về tới nhà thờ, cha Quang nhận ra bóng một người đang đứng ngay trước cửa nhà xứ. Tưởng ai, hóa ra là anh thanh niên người Mễ đã từng hỏi ông về số tiền lương làm Bõ cho nhà thờ Chula Vista.
— Mời anh vào uống ly café Mocha…
Người thanh niên lắc đầu,
— Cố cho con mượn cái xẻng xúc tuyết…
Cha xứ phá ra cười,
— Tôi đã nói rồi, nhà xứ chỉ có đủ tiền trả lương căn bản mà thôi…
Người thanh niên lắc đầu quầy quậy,
— Không, con không nộp đơn xin việc. Từ nay cố cứ để việc xúc tuyết mặc cho con…
Người thanh niên ngần ngừ, hai tay xoa xoa vào nhau, rồi lại đưa lên đầu vuốt vuốt tóc,
— Con vừa mới gặp Sơ Bề Trên, Sơ nói cha xúc tuyết ngày đủ bốn lần sáng trưa chiều tối cho nên bị sưng phổi, ho sù sụ như người ho lao. Sơ còn nói…
Anh dừng lại, nuốt nước miếng, ánh mắt nhìn về trạm biên phòng ánh đèn sáng chưng một góc trời. Cha Quang nghiêm mặt lại, không nói chi, bỏ đi thẳng vào nhà. Còn lại người thanh niên bên ngoài khung cửa, anh cầm xẻng bắt đầu xúc tuyết, miệng nói nho nhỏ,
— Thì mình cũng phải xúc tuyết để cho giáo dân đi lễ nửa đêm không trợt chân té đau chứ cố.
Lại thêm tiếng gõ cửa. Cha xứ ôm ngực ho sù sụ đi ra mở cửa. Tưởng ai, hóa ra Sơ Bề Trên, trên tay ôm mấy bọc café Mocha thơm lừng của Starbucks,
— Merry Christmas. Qua thăm cha, tiện dịp tặng cha món quà Giáng Sinh.
Cha xứ cau mày nhìn Sơ Bề Trên,
— Sao lại là café Starbucks?
Sơ Bề Trên nói ngay,
— Sao lại không? Cha cứ bày vẽ mua café loại mắc tiền mời khách khứa cho thiên hạ khỏi đàm tiếu nói thế kỷ hai mươi mốt rồi, mà cha vẫn sống khó nghèo kiểu cổ. Nhưng mà thôi, cái đó là tùy cha. Tuy tôi không đồng ý với cách sống khó nghèo như vậy, nhưng tôi vẫn ủng hộ cha.
Sơ Bề Trên đứng lên, tính đi về, nhưng lại ngồi xuống,
— Xin lỗi nếu tôi có đụng chạm. Nhưng đâu có phải là cha bán xe hơi phun khói ngập trời, lấy tiền cho người nghèo, rồi cứ cọc cạch đạp xe đạp thì thế giới thôi không bị global warming đe dọa... Cả hằng vạn người vẫn cứ tỉnh bơ lái xe hơi vậy thôi!
Nói xong, Sơ Bề Trên đứng lên bỏ đi. Cha xứ đóng cửa phòng lại. Bên khung cửa, ông vẫn thấy bóng dáng lum khum của người thanh niên Mễ đang xúc tuyết trước cửa nhà thờ. Ông ngồi xuống, tính coi lại bài giảng cho thánh lễ nửa đêm hôm nay. Nhưng chợt ông nghe tiếng động sột soạt dẫm đạp trên sân vườn phiá sau nhà?! Ông dừng lại, nghiêng tai nghe ngóng, mắt nhìn thật nhanh về trạm biên giới, chân lẹ làng bước xuống nhà bếp. Mở cửa, nhưng không bật đèn sân vườn, ông cẩn thận nhìn ra bên ngoài. Bóng một người phụ nữ đứng lù lù ngay bên khung cửa không làm ông giật mình. Ông đứng tránh sang một bên, nhường chỗ cho cô gái bước vào. Dưới ánh đèn vàng tối tù mù của căn nhà bếp, ông nhận ra cô gái đang ôm trong lòng một đứa bé ngủ say, mặt thằng bé xám ngoét lại vì lạnh. Cha Quang vội vàng đóng lại cánh cửa, bật máy sưởi, đưa tay mời cô gái lạ mặt ngồi xuống ghế nệm cạnh bên lò sưởi. Cha Quang cất tiếng,
— Cô ăn mì nhé…
Cô gái mệt mỏi gật đầu. Cha Quang đã bước đi nhưng ông dừng lại, cặp mắt của cả cô gái và cha Quang đều trợn tròn nhìn nhau… Cô gái ngại ngùng cúi mặt nhìn xuống. Cha Quang quay lưng, đi thẳng tới bếp nổi lửa nấu mì Nongshim. Không quay lại, ông hỏi,
— Cô ăn cay được không?
Cô gái vẫn cúi mặt, miệng nói nho nhỏ,
— Ngày nào mà tôi chẳng ăn cay…
— Còn thằng bé?
— Nó mới bú sữa mua ngoài tiệm. Mười đôla, ba bình sữa.
Cô gái yên lặng ngồi ăn hết thật nhanh tô mì cay, tô lớn. Cô đứng dậy,
— Cám ơn cha. Cha tử tế quá, hèn chi họ cứ gọi cha là ông cha tử tế.
Cha Quang gật đầu không nói chi. Cô gái ngần ngừ,
— Nhờ cha giúp cho một chuyện…
Cô gái trao thằng bé cho ông. Cha Quang trợn tròn mắt,
— Giờ này tối khuya rồi, cô còn đi đâu?
Khuôn mặt cô gái xa xầm lại, giọng nhỏ rưng rức,
— Còn đi đâu nữa… Không làm, lấy tiền đâu mua sữa cho con?
Cô gái cau mày khó chịu, buông lời thẳng thừng,
— Có được hay không?
Cha Quang gật đầu thật nhanh, tay ôm đứa bé vào lòng,
— Được chứ. Chắc chắn là được rồi.
Rồi ông nói luôn,
— Tôi cũng có một chuyện...
Cô gái ngần ngừ,
— Chuyện gì?
Cha Quang nhìn đồng hồ trên tường, chép miệng,
— Còn một tiếng đồng hồ nữa thôi là lễ nửa đêm rồi. Cô đi đâu thì đi, nhớ quay về lại đây dự lễ Giáng Sinh…
Cô gái bỗng dưng cúi gập người xuống như cây bị sét đánh dính ngay giữa thân. Hai tay cô ôm mặt bật tung tiếng khóc, tóc dài quăn lọn buông rơi tung tóe. Bởi tiếng khóc, thằng bé giật mình cựa quậy, nhưng lại nhoẻn đôi môi bé tí ti mầu hồng hồng cười tươi, nụ cười thiên đàng. Cha xứ cúi xuống vỗ nhè nhè bàn tay vào lưng thằng nhỏ, miệng cũng cười,
— Đêm nay Giáng Sinh. Dù có chuyện gì đi nữa thì mình cũng vẫn phải đốt nến ăn mừng sinh nhật chứ.
Cô gái ngưng tiếng khóc, ngạc nhiên hỏi lại,
— Sinh nhật của ai?
— Thì còn của ai nữa. Đêm nay là đêm Giáng Sinh, cô quên rồi sao?
Cô gái ngẩng lên nhìn. Cô nhận ra ông cha xứ đang bước từng bước lên bậc thang gỗ mỏng manh ọp ẹp, vừa đi ông vừa nói,
— Cho thằng nhỏ lên phòng ngủ trước. Hẹn gặp cô lúc nửa đêm. À, tối nay sau thánh lễ, tôi mời cô ăn tiệc Revillion với Mẹ Bề Trên và ông Bõ mới của nhà thờ.
Bên ngoài tuyết bông vẫn đổ trắng xóa hằn soi bóng ông Bõ đang cắm cúi xúc tuyết trên sân gạch mênh mông của nhà thờ, bên trong lò sưởi cháy đỏ than hồng vẫn nổ tí tách tô hồng đôi má cô gái Tijuana đang nhắm mắt ngủ say. Đàn dương cầm từ trong nhà thờ Chula Vista nhè nhẹ nổi lên những nốt đầu tiên của bản nhạc Giáng Sinh bất hủ, “Silent night! Holy night!”. Hồi chuông Giáng Sinh bắt đầu vang dội từ trên nóc tháp chuông. Kính koong! Kính koong! Tiếng chuông sinh nhật của hân hoan và mừng vui tiếp tục vang xa xé rách toang màn đêm của sầu tủi và nước mắt. Kính koong! Kính koong!
Thị trấn tuyết trắng Chula Vista bắt đầu nửa đêm.
□ Nguyễn Trung Tây
www.nguyentrungtay.webs.com
Người tu sĩ có được yêu?
Giuse Phạm Đình Ngọc, S.J.
20:56 07/12/2014
Người tu sĩ có được yêu?
Sống đời dâng hiến là bước theo Đức Giêsu Kitô. Trên cuộc hành trình này, người tu sĩ một cách tiệm tiến được mời gọi để nên giống Thầy Giêsu hơn. Để được như thế, người tu sĩ phải từ bỏ cuộc sống riêng tư để trọn đời khuôn mình theo chương trình của Thiên Chúa. Hy sinh nào cũng đòi phải trả giá; và cái giá lớn nhất khi theo Thầy Chí Thánh là “từ bỏ chính mình, vác thập giá mình mà theo”. Một khi yêu Giêsu, người tu sĩ sẽ vác lấy thập giá trong niềm vui và an bình. Đây là tình yêu biện chứng của người tu sĩ: yêu cho họ niềm vui, rồi vui lại giúp họ tiếp tục yêu hơn nữa.
Thử hỏi một tâm trạng buồn sầu làm sao sống triển nở và hạnh phúc trong đời tu? Nếu không vui vẻ tự nguyện để từ bỏ và dâng hiến thì ai dám chắc họ muốn theo Thầy Giêsu, ai dám nghĩ họ sống thánh thiện. Nói như Đức Giáo Hoàng Phanxicô: “Chẳng có sự thánh thiện trong sầu não, không hề có!” Hay như người ta thường nói: “một vị thánh buồn là một vị thánh đáng buồn!” Rồi với cái tâm khổ sầu, họ sẽ ngại ngùng dấn bước cho đến cuối con đường thập giá! Bởi thế, một tu sĩ buồn cũng là một tu sĩ đáng buồn! Tự bên trong, buồn phiền không cho người tu sĩ sức mạnh để đương đầu với sức nặng thập giá. Ngược lại, với niềm vui thiêng liêng mà người tu sĩ nhận được từ Thiên Chúa sẽ mang đến cho họ một nguồn sức mạnh để đối diện với những thách đố khó khăn.
Tình yêu dành cho Chúa Giêsu làm cho người tu sĩ trở nên đáng yêu hơn. Nơi đâu có tu sĩ, nơi ấy phải có được niềm vui, niềm vui của phục vụ và yêu thương. Với con tim không san sẻ nhưng chỉ dành cho Thiên Chúa, người tu sĩ yêu mà không đòi chiếm giữ, cho mà không đòi đền đáp. Họ yêu một mình Thiên Chúa và họ diễn tả tình yêu ấy trong sứ mạng phục vụ con người. Càng yêu các linh hồn, họ càng dấn thân phục vụ. Không hoàn cảnh nào, dù khó khăn đến mấy cũng như không ai có thể khiến họ hết yêu Giêsu và con người được. Bởi lẽ, tình yêu là căn tính của người tu sĩ. Một khi yêu mến Thiên Chúa và say mê con người như thế, người tu sĩ sống đời thánh hiến một cách hạnh phúc và thành toàn. Hạnh phúc vì cảm nếm được sự hiện diện của tình yêu của Đấng đã ngỏ lời mời gọi họ sống riêng tư với Ngài. Thành toàn vì chỉ khi yêu say mê Thiên Chúa và phục vụ con người, tu sĩ được đến gần với Đấng Hằng Sống hơn. Do vậy, trong hành trình theo Chúa Giêsu, họ có thể giang rộng đôi cánh của tình yêu vào đời tu, để tung bay hướng về Trời cao. Rồi khi nối kết được với Đấng là Tình Yêu, người tu sĩ cũng thật đáng yêu, dễ mến và dễ gần.
Bên cạnh đó, nhờ tình yêu Đức Kitô thúc bách, người tu sĩ vui tươi và yêu mến sống ba lời khuyên Phúc âm; với lời thề ước trọn một đời chỉ thuộc về một mình Thiên Chúa. Vì yêu nên họ khấn sống khiết tịnh, thanh bần và vâng phục. Vả lại, những lời khuyên này đưa người tu sĩ đến được với đức ái, và nhờ đức ái họ được hiệp nhất với Thiên Chúa trong Hội Thánh của Người. Trong đời tu, họ chỉ còn yêu một mình Thiên Chúa – người tình duy nhất của họ. Nhờ đó, người tu sĩ vui tươi sống độc thân khiết tịnh vì Nước Trời. Ai bảo người tu sĩ không có người tình; ai đồn tu sĩ không biết yêu!? Họ yêu say đắm và sống trọn vẹn cho mối tình với Giêsu đấy chứ! Khi giữ mối tình chung thuỷ với Ngài, người tu sĩ được tự do trước hấp lực của tiền tài, quyền lực và vật chất, để can đảm chọn Chúa làm gia nghiệp cho mình. Họ chọn con đường thanh bần để yêu cuộc sống khó nghèo của Chúa. Sau cùng, vì yêu và được ở lại trong mối tình này, họ sẵn lòng vâng phục lệnh mệnh của Chúa trong sứ mạng được trao. Họ xác tín vâng phục không phải vì bề trên hay áp lực bên ngoài, nhưng chính vì người yêu Giêsu của họ mà họ vâng phục cho đến hơi thở cuối cùng. Do đó, tình yêu trong ba lời khấn đã kiến tạo cho họ một không gian thánh thiêng để tỏ bày tình yêu, để ngợi khen và phụng sự người tình Giêsu trong lòng Hội Thánh.
Hoá ra đời tu không sầu buồn như nhiều người nghĩ, không u ám như lắm người tưởng. Chỉ có ai yêu mến người tình Giêsu, họ mới nhận ra đời hiến dâng là con đường dệt bằng hoa hồng hạnh phúc, đan bằng chuỗi ngày dâng hiến say mê. Họ hết lòng phụng sự Thiên Chúa và con người. Họ là dấu chỉ sống động của Thiên Chúa để Ngài thể hiện tình thương của Ngài đến cho nhân loại. Dẫu cho đời tu còn nhiều thách đố, lắm gian nan và còn sức nặng của thập giá, nhưng chính ngọn lửa yêu mến đã thắp lên cho tu sĩ nguồn sáng của bình an và hạnh phúc trong đời sống hiến dâng.
Lạy Chúa Giêsu – người tình đặc biệt của các tu sĩ, xin tiếp tục thắp lên ngọn lửa tình của Ngài để nung nấu trái tim của những người sống đời hiến dâng. Nhờ đó, mỗi tu sĩ có thể luôn rạng ngời niềm vui, ngập tràn tình yêu vì được bén rễ sâu trong tình thương của Đấng họ đang bước theo. Nếu lúc nào đó tình yêu trong họ vơi đi, sức hấp dẫn của đời tu yếu dần, xin Chúa mau đến đến và ở lại trong trái tim họ. Ước mong từ đó các tu sĩ của Chúa được hồi sinh và tiếp tục yêu hết mình và tu hết tình.
Giuse Phạm Đình Ngọc, S.J.
Sống đời dâng hiến là bước theo Đức Giêsu Kitô. Trên cuộc hành trình này, người tu sĩ một cách tiệm tiến được mời gọi để nên giống Thầy Giêsu hơn. Để được như thế, người tu sĩ phải từ bỏ cuộc sống riêng tư để trọn đời khuôn mình theo chương trình của Thiên Chúa. Hy sinh nào cũng đòi phải trả giá; và cái giá lớn nhất khi theo Thầy Chí Thánh là “từ bỏ chính mình, vác thập giá mình mà theo”. Một khi yêu Giêsu, người tu sĩ sẽ vác lấy thập giá trong niềm vui và an bình. Đây là tình yêu biện chứng của người tu sĩ: yêu cho họ niềm vui, rồi vui lại giúp họ tiếp tục yêu hơn nữa.
Thử hỏi một tâm trạng buồn sầu làm sao sống triển nở và hạnh phúc trong đời tu? Nếu không vui vẻ tự nguyện để từ bỏ và dâng hiến thì ai dám chắc họ muốn theo Thầy Giêsu, ai dám nghĩ họ sống thánh thiện. Nói như Đức Giáo Hoàng Phanxicô: “Chẳng có sự thánh thiện trong sầu não, không hề có!” Hay như người ta thường nói: “một vị thánh buồn là một vị thánh đáng buồn!” Rồi với cái tâm khổ sầu, họ sẽ ngại ngùng dấn bước cho đến cuối con đường thập giá! Bởi thế, một tu sĩ buồn cũng là một tu sĩ đáng buồn! Tự bên trong, buồn phiền không cho người tu sĩ sức mạnh để đương đầu với sức nặng thập giá. Ngược lại, với niềm vui thiêng liêng mà người tu sĩ nhận được từ Thiên Chúa sẽ mang đến cho họ một nguồn sức mạnh để đối diện với những thách đố khó khăn.
Tình yêu dành cho Chúa Giêsu làm cho người tu sĩ trở nên đáng yêu hơn. Nơi đâu có tu sĩ, nơi ấy phải có được niềm vui, niềm vui của phục vụ và yêu thương. Với con tim không san sẻ nhưng chỉ dành cho Thiên Chúa, người tu sĩ yêu mà không đòi chiếm giữ, cho mà không đòi đền đáp. Họ yêu một mình Thiên Chúa và họ diễn tả tình yêu ấy trong sứ mạng phục vụ con người. Càng yêu các linh hồn, họ càng dấn thân phục vụ. Không hoàn cảnh nào, dù khó khăn đến mấy cũng như không ai có thể khiến họ hết yêu Giêsu và con người được. Bởi lẽ, tình yêu là căn tính của người tu sĩ. Một khi yêu mến Thiên Chúa và say mê con người như thế, người tu sĩ sống đời thánh hiến một cách hạnh phúc và thành toàn. Hạnh phúc vì cảm nếm được sự hiện diện của tình yêu của Đấng đã ngỏ lời mời gọi họ sống riêng tư với Ngài. Thành toàn vì chỉ khi yêu say mê Thiên Chúa và phục vụ con người, tu sĩ được đến gần với Đấng Hằng Sống hơn. Do vậy, trong hành trình theo Chúa Giêsu, họ có thể giang rộng đôi cánh của tình yêu vào đời tu, để tung bay hướng về Trời cao. Rồi khi nối kết được với Đấng là Tình Yêu, người tu sĩ cũng thật đáng yêu, dễ mến và dễ gần.
Bên cạnh đó, nhờ tình yêu Đức Kitô thúc bách, người tu sĩ vui tươi và yêu mến sống ba lời khuyên Phúc âm; với lời thề ước trọn một đời chỉ thuộc về một mình Thiên Chúa. Vì yêu nên họ khấn sống khiết tịnh, thanh bần và vâng phục. Vả lại, những lời khuyên này đưa người tu sĩ đến được với đức ái, và nhờ đức ái họ được hiệp nhất với Thiên Chúa trong Hội Thánh của Người. Trong đời tu, họ chỉ còn yêu một mình Thiên Chúa – người tình duy nhất của họ. Nhờ đó, người tu sĩ vui tươi sống độc thân khiết tịnh vì Nước Trời. Ai bảo người tu sĩ không có người tình; ai đồn tu sĩ không biết yêu!? Họ yêu say đắm và sống trọn vẹn cho mối tình với Giêsu đấy chứ! Khi giữ mối tình chung thuỷ với Ngài, người tu sĩ được tự do trước hấp lực của tiền tài, quyền lực và vật chất, để can đảm chọn Chúa làm gia nghiệp cho mình. Họ chọn con đường thanh bần để yêu cuộc sống khó nghèo của Chúa. Sau cùng, vì yêu và được ở lại trong mối tình này, họ sẵn lòng vâng phục lệnh mệnh của Chúa trong sứ mạng được trao. Họ xác tín vâng phục không phải vì bề trên hay áp lực bên ngoài, nhưng chính vì người yêu Giêsu của họ mà họ vâng phục cho đến hơi thở cuối cùng. Do đó, tình yêu trong ba lời khấn đã kiến tạo cho họ một không gian thánh thiêng để tỏ bày tình yêu, để ngợi khen và phụng sự người tình Giêsu trong lòng Hội Thánh.
Hoá ra đời tu không sầu buồn như nhiều người nghĩ, không u ám như lắm người tưởng. Chỉ có ai yêu mến người tình Giêsu, họ mới nhận ra đời hiến dâng là con đường dệt bằng hoa hồng hạnh phúc, đan bằng chuỗi ngày dâng hiến say mê. Họ hết lòng phụng sự Thiên Chúa và con người. Họ là dấu chỉ sống động của Thiên Chúa để Ngài thể hiện tình thương của Ngài đến cho nhân loại. Dẫu cho đời tu còn nhiều thách đố, lắm gian nan và còn sức nặng của thập giá, nhưng chính ngọn lửa yêu mến đã thắp lên cho tu sĩ nguồn sáng của bình an và hạnh phúc trong đời sống hiến dâng.
Lạy Chúa Giêsu – người tình đặc biệt của các tu sĩ, xin tiếp tục thắp lên ngọn lửa tình của Ngài để nung nấu trái tim của những người sống đời hiến dâng. Nhờ đó, mỗi tu sĩ có thể luôn rạng ngời niềm vui, ngập tràn tình yêu vì được bén rễ sâu trong tình thương của Đấng họ đang bước theo. Nếu lúc nào đó tình yêu trong họ vơi đi, sức hấp dẫn của đời tu yếu dần, xin Chúa mau đến đến và ở lại trong trái tim họ. Ước mong từ đó các tu sĩ của Chúa được hồi sinh và tiếp tục yêu hết mình và tu hết tình.
Giuse Phạm Đình Ngọc, S.J.
Ảnh Nghệ Thuật
Trang Ảnh Nghệ Thuật Chiêm/Niệm/Thiền: Đường Vào Chùa Hương
Nguyễn Ngọc Liên
22:08 07/12/2014
Ảnh của Nguyễn Ngọc Liên
Chùa Hương xa lắm, em ơi!
Đò giang cách trở... chịu thôi cô mình!
Câu này anh nói thực tình
Anh đi thì phải cho anh mượn tiền.
(Trích thơ của Nguyễn Bính)