1. Hồng Y Panama đã tìm thấy sau khi mất tích không rõ nguyên nhân
Theo một thông cáo báo chí từ hội đồng giám mục Panama, Đức Hồng Y José Luis Lacunza Maestrojuán người Panama được tìm thấy vào khoảng chiều ngày 1 tháng 2 sau khi được thông báo mất tích vào ngày 30 Tháng Giêng.
“Văn phòng Truyền thông của Hội đồng Giám mục Panama thông báo rằng Đức Hồng Y José Luis Lacunza Maestrojuán, giám mục Giáo phận David, đã được tìm thấy, theo một báo cáo từ chính quyền,” thông báo của Hội Đồng Giám Mục được công bố vào khoảng 4 giờ chiều theo giờ Miền Đông Hoa Kỳ ngày 1 tháng Hai.
Tuyên bố được xuất bản bằng tiếng Tây Ban Nha và được dịch bởi Crux. Tuyên bố không cung cấp bất kỳ thông tin nào về tình trạng của Đức Hồng Y Lacunza, nơi anh ta được tìm thấy hoặc hoàn cảnh khiến anh ta mất tích.
Một tuyên bố ngắn gọn từ cảnh sát địa phương cũng cho biết rằng Đức Hồng Y Lacunza đã được tìm thấy “an toàn và bình yên” ở Boquete, một khu vực phía tây Panama gần giáo phận của ông. Một đoạn video được đăng trên X, nền tảng truyền thông xã hội trước đây gọi là Twitter, cho thấy một đặc vụ cảnh sát nói chuyện với Đức Hồng Y Lacunza, 79 tuổi qua cửa sổ một chiếc xe hơi, với tuyên bố của cảnh sát nói rằng Đức Hồng Y Lacunza có vẻ “mất phương hướng” nhưng khỏe mạnh.
Giáo phận David lần đầu tiên công bố rằng Đức Hồng Y Lacunza mất tích vào giữa buổi sáng ngày 1 tháng 2, thông báo rằng họ đã báo cáo sự mất tích của ngài cho chính quyền và một cuộc điều tra đang được tiến hành. Báo động lần đầu tiên vang lên khi Đức Hồng Y Lacunza không đến tham dự Thánh lễ dự kiến vào ngày 31 tháng 1 nhân lễ Thánh Gioan Bosco, người sáng lập dòng Salêdiêng, và những nỗ lực liên lạc với ngài qua điện thoại di động đều không thành công.
Càng ngày, các lãnh đạo Giáo Hội ở Panama và dòng của ngài ở Rôma đã xin cầu nguyện.
Đức Hồng Y Lacunza, người sẽ tròn 80 tuổi vào ngày 24 tháng 2, là người gốc Pamplona, Tây Ban Nha. Được Đức Thánh Cha Phanxicô tấn phong Hồng Y vào năm 2015, ngài là vị Hồng Y đầu tiên trong lịch sử Giáo hội Panama. Được mệnh danh là “giám mục đối thoại”, Đức Hồng Y Lacunza là một nhân vật nổi bật ở Panama nhờ sự bảo vệ nhiệt thành của ngài đối với người bản địa, cũng như những người di cư Cuba và Trung Mỹ.
Đức Hồng Y Lacunza cũng được biết đến với vai trò chống lại chế độ độc tài của Manuel Noriega vào những năm 1980, khi vị Hồng Y tương lai giữ chức Giám Mục Phụ Tá của Thành phố Panama.
Là thành viên của Dòng Hồi ức Augustinô ở Tây Ban Nha, Đức Hồng Y Lacunza được thụ phong linh mục năm 1969 tại Pamplona. Thánh Giáo Hoàng Gioan Phaolô II bổ nhiệm Đức Hồng Y Lacunza làm Giám Mục Phụ Tá của Panama vào năm 1985, với hiệu tòa Partenia, và ngài được tấn phong giám mục vào ngày 18 Tháng Giêng năm 1986.
Đức Gioan Phaolô II đã bổ nhiệm ngài làm Giám mục Chitré vào năm 1994. Sau đó ngài được bổ nhiệm làm Giám mục Đavít vào năm 1999.
Đức Hồng Y Lacunza đã phục vụ hai nhiệm kỳ với tư cách là chủ tịch Hội đồng Giám mục Panamá, từ 2000-2004 và từ 2007-2013. Từ năm 2015, ngài cũng là chủ tịch Ủy ban Kinh tế của Hội đồng Giám mục Mỹ Châu Latinh, gọi tắt là CELAM.
Đức Hồng Y Lacunza cũng được Đức Phanxicô bổ nhiệm tham gia Thượng Hội đồng Giám mục về Gia đình năm 2015. Tại Rôma, ngài là thành viên của Bộ Văn hóa và Giáo dục và Ủy ban Giáo hoàng về Mỹ Châu Latinh.
Mặc dù các mối đe dọa chống lại các giáo sĩ Công Giáo, bao gồm cả bắt cóc đòi tiền chuộc, không phải là không được biết đến ở Trung Mỹ, nhưng Panama phần lớn được coi là một ngoại lệ so với thông lệ trong khu vực, với mức độ tội phạm bạo lực tương đối thấp và sự hiện diện khá thưa thớt của các băng nhóm tội phạm.
Source:Catholic News Agency
2. Lời kêu gọi hiếu thảo tới tất cả các Hồng Y và Giám mục của Giáo Hội Công Giáo
Hàng trăm linh mục, học giả và tác giả Công Giáo đã ký tên trong một lời kêu gọi yêu cầu tất cả các Hồng Y và Giám mục của Giáo Hội Công Giáo cấm áp dụng Tuyên ngôn Fiducia Supplicans trong giáo phận của các ngài.
Nguyên bản tiếng Anh có thể xem tại đây. Dưới đây là bản dịch toàn văn lá thư sang Việt Ngữ.
Thưa các Hồng Y và Giám mục:
Chúng tôi, những linh mục, học giả và tác giả Công Giáo ký tên dưới đây, viết thư cho các vị nhân dịp tài liệu mới nhất được xuất bản bởi Bộ Giáo lý Đức tin, Fiducia Supplicans, vốn đã gây ra rất nhiều tai tiếng trong Giáo hội trong mùa Giáng Sinh vừa qua.
Như được biết rộng rãi, một bộ phận có liên quan của giám mục thế giới trên thực tế đã bác bỏ nó, do nó rõ ràng vi phạm Kinh thánh và Truyền thống của Giáo hội. Hai mươi hội đồng giám mục, hàng chục cá nhân các vị giám mục, và thậm chí cả các Hồng Y được bổ nhiệm vào các chức vụ cao nhất, chẳng hạn như Hồng Y Müller và Hồng Y Sarah, đã bày tỏ phán quyết lên án rõ ràng. Hiệp hội Giáo sĩ Công Giáo Anh, Mỹ và Australia cũng vậy. Chưa bao giờ trong lịch sử Giáo Hội Công Giáo, một văn kiện của Huấn quyền Rôma lại bị bác bỏ mạnh mẽ như thế.
Thật vậy, bất chấp sự tái khẳng định rõ ràng về giáo lý truyền thống của Giáo hội về Hôn nhân, hóa ra việc thực hành mục vụ mà văn kiện cho phép lại trực tiếp đi ngược lại giáo lý đó. Thật thế, tài liệu này chỉ được đón nhận một cách tích cực bởi một số ít Hội Đồng Giám Mục và các giám mục, là những người trong nhiều thập kỷ đã công khai ủng hộ việc thay đổi giáo lý về luân lý tình dục. Rõ ràng là thông điệp thực tế mà Tuyên ngôn mới này truyền tải phù hợp hơn nhiều với chương trình và ý tưởng của những người muốn thay đổi giáo lý, hơn là với chính giáo lý mà tài liệu tuyên bố sẽ giữ nguyên.
Tài liệu cố gắng giới thiệu một sự tách biệt trên thực tế giữa một bên là giáo lý và phụng vụ, và một bên là thực hành mục vụ. Nhưng điều này là không thể: trên thực tế, việc chăm sóc mục vụ, giống như mọi hành động, luôn giả định trước một lý thuyết, và do đó, nếu việc chăm sóc mục vụ thực hiện điều gì đó không phù hợp với giáo lý, thì điều thực sự được đề xuất là một thứ giáo thuyết khác.
Có thể nói, việc chúc lành một cặp (dù là “phụng vụ” hay “mục vụ”) là một dấu chỉ tự nhiên. Cử chỉ cụ thể này nói lên điều gì đó một cách tự nhiên và do đó có tác dụng giao tiếp tự nhiên, ngay lập tức, không thể thay đổi một cách giả tạo bởi những cảnh báo bằng lời nói của tài liệu. Một lời chúc phúc như vậy, theo ngôn ngữ phổ quát của nhân loại, luôn hàm ý sự chấp nhận những gì đang được ban phước.
Do đó, dấu hiệu cụ thể được ban tặng với phúc lành như vậy, trước toàn thế giới, đó là,theo Giáo Hội Công Giáo, “các cặp vợ chồng bất hợp pháp” cả những người ngoài hôn nhân và đồng tính luyến ái, giờ đây sẽ được Thiên Chúa chấp nhận, chính xác là theo kiểu kết hợp đã cấu hình một cách cụ thể họ như một cặp. Cũng không có ý nghĩa gì khi tách “cặp” khỏi “kết hiệp” như Hồng Y Fernández đã cố gắng làm điều đó, vì một cặp là một cặp vì sự kết hợp đã tạo nên sự tồn tại cho nó.
Việc loại trừ những hoàn cảnh quan trọng và ngẫu nhiên khác như thời gian, địa điểm hoặc đồ trang trí như hoa và quần áo cưới khỏi hành động này không làm thay đổi bản chất của hành vi, vì cử chỉ trung tâm và thiết yếu vẫn còn. Hơn nữa, tất cả chúng ta đều biết qua kinh nghiệm những “hạn chế” như vậy có giá trị như thế nào và chúng kéo dài được bao lâu.
Thực tế là một linh mục đang ban phép lành cho hai người tự nhận mình là một cặp, theo nghĩa tình dục, và chính xác là một cặp được xác định bởi mối quan hệ tội lỗi khách quan của họ. Vì vậy – bất kể ý định và cách giải thích của tài liệu, hoặc những lời giải thích mà linh mục có thể cố gắng đưa ra – hành động này sẽ là dấu hiệu hữu hình của một thứ giáo thuyết khác, vốn mâu thuẫn với giáo lý truyền thống.
Chúng ta hãy nhớ rằng giáo lý truyền thống về chủ đề này phải được coi là không thể sai lầm, vì nó được Kinh thánh và Truyền thống xác nhận một cách rõ ràng, một truyền thống phổ quát và không gián đoạn, ubique et semper. Và phải nhớ rằng đây là một giáo lý về luật tự nhiên, không cho phép bất kỳ thay đổi nào.
Trên thực tế, các tín hữu thậm chí sẽ không nhận thức được những biện minh lý thuyết tinh tế được đưa ra bởi Tuyên ngôn, càng không nhận thức được những biện minh đã được thêm vào trong bản minh xác gần đây về Tuyên ngôn. Trên thực tế, thông điệp được tung ra bởi Tuyên ngôn này mà dân Chúa cũng như toàn thế giới chắc chắn sẽ hiểu là: Giáo Hội Công Giáo cuối cùng đã thay đổi và hiện nay chấp nhận các kết hợp đồng tính luyến ái, và nói chung hơn, các kết hợp ngoài hôn nhân.
Tình trạng này hoàn toàn biện minh cho việc kiên quyết bác bỏ của rất nhiều hội đồng giám mục, rất nhiều giám mục, rất nhiều học giả và rất nhiều giáo dân bình thường. Trong bối cảnh này, chắc chắn là không chính đáng, đặc biệt là đối với một Hồng Y hay một giám mục, khi giữ im lặng, vì tai tiếng đã xảy ra là nghiêm trọng và công khai, và nếu nó không được ngăn chặn, nó chắc chắn sẽ ngày càng bị khuếch đại. Mối đe dọa không trở nên nhỏ hơn mà còn nghiêm trọng hơn, vì sai lầm đến từ Tòa thánh Rôma, và có mục đích gây gương mù cho tất cả các tín hữu, và trên hết là những người nhỏ bé, những tín hữu đơn sơ không có cách nào định hướng và tự bảo vệ mình trong tình trạng hỗn loạn này: “Ai xúc phạm đến một trong những kẻ bé mọn đã tin Thầy, thì thà buộc cối đá lừa vào cổ mà ném xuống đáy biển còn hơn” (Mt 18,6).
Các mục tử và tất cả những người có trách nhiệm nào đó trong Hội thánh đều được coi là lính canh: “Nếu người canh gác thấy gươm đến mà không thổi kèn, khiến dân không được báo, và gươm đến làm cho người nào phải thiệt mạng, thì dù kẻ ấy chết vì tội của mình, máu người ấy, Ta sẽ đòi người canh phải trả.” (Ez. 33,6).
Trước những điều trên, chúng tôi tha thiết cầu xin các vị:
(1) Hãy noi gương dũng cảm của rất nhiều anh em giám mục trên khắp thế giới: xin hãy cấm ngay việc áp dụng văn kiện này trong giáo phận của các vị.
(2) Hãy trực tiếp yêu cầu Đức Thánh Cha khẩn trương rút lại tài liệu đáng tiếc này, một tài liệu mâu thuẫn với cả Kinh thánh lẫn Truyền thống phổ quát và không gián đoạn của Giáo hội và rõ ràng đã tạo ra một vụ tai tiếng nghiêm trọng.
Trong thời điểm khó khăn này, một lời nói chân thật rõ ràng sẽ là mẫu gương tốt nhất về sự cống hiến trung thành và can đảm của các vị đối với dân Chúa được ủy thác cho các vị, một dấu chỉ của lòng trung thành với sứ mệnh thực sự của Đức Giáo Hoàng và đồng thời là sự trợ giúp tốt nhất cho chính Đức Giáo Hoàng, một “sự sửa sai huynh đệ” hùng hồn mà ngài rất cần trong giai đoạn cuối cùng và quan trọng nhất của triều đại giáo hoàng và có lẽ là của cuộc đời ngài. Nếu các vị hành động kịp thời, vẫn còn một số hy vọng rằng ngài có thể giải cứu triều đại giáo hoàng và con người của mình khỏi một vết nhơ có thể đè nặng lên ngài không thể xóa nhòa, không chỉ trong lịch sử mà còn trong cõi vĩnh hằng.
Source:Crisis Magazine
3. Các giám mục Á Căn Đình từ bỏ tiền trợ cấp do chính phủ tài trợ
Tại quê hương Á Căn Đình của Đức Giáo Hoàng Phanxicô, những thách thức tài chính thông thường mà Giáo Hội Công Giáo trên khắp thế giới phải đối mặt đang trở nên phức tạp hơn bởi một quyết định mang tính lịch sử của các giám mục nước này nhằm bác bỏ các khoản trợ cấp mà chính phủ quốc gia đã trả cho các giáo sĩ và chủng sinh Công Giáo kể từ năm 1979.
Quyết định ngừng nhận tiền trợ cấp đã được Hội đồng Giám mục Á Căn Đình đưa ra vào năm 2018, sau nhiều thập kỷ tranh luận, và thông báo rằng việc rút tiền đã hoàn tất kể từ ngày 31 tháng 12.
Quyết định ngừng nhận trợ cấp không có nghĩa là Giáo hội ở Á Căn Đình đã từ bỏ mọi hỗ trợ của nhà nước, vì các trường Công Giáo tiếp tục nhận được trợ cấp của nhà nước và các chương trình bác ái và nhân đạo khác nhau do nhà thờ tài trợ, chẳng hạn như nhà ở cho người nghiện ma túy, cũng tiếp tục nhận được sự ủng hộ của công chúng.
Mặc dù số tiền liên quan đến khoản trợ cấp này phần lớn chỉ là danh nghĩa, lên tới khoảng 70 đô la một tháng sau khi bị xói mòn bởi nhiều năm siêu lạm phát mà không được điều chỉnh và đóng góp ít hơn 10% vào ngân sách hàng năm của Giáo hội, tuy nhiên, tính biểu tượng của các khoản thanh toán luôn là một nguồn của sự tranh cãi.
Nhà xã hội học Juan Cruz Esquivel, một chuyên gia về mối quan hệ giữa giáo hội và nhà nước ở Á Căn Đình, cho biết chính cố Tổng Giám mục Carmelo Giaquinta của Resistencia là người đầu tiên lập luận rằng các giám mục nên từ bỏ khoản lương này vào năm 1996, và động lực đó đã được xây dựng dần dần trong những năm kể từ đó, với một số vị Giám Mục quyết định từ bỏ các khoản thanh toán cá nhân của các ngài ngay cả trước khi Hội Đồng Giám Mục đưa ra quyết định tập thể.
Cha Maximo Jurcinovic, một viên chức truyền thông của hội đồng giám mục ở Á Căn Đình, nói rằng hầu hết các giám mục trong nước đã sử dụng tiền trợ cấp cho các công việc mục vụ, chẳng hạn như phương tiện di chuyển đến các địa điểm nhà thờ, thay vì bổ sung thu nhập của các ngài. Ngài cho biết quyết định từ chối các khoản thanh toán đó đánh dấu một bước ngoặt quan trọng đối với đạo Công Giáo Á Căn Đình.
Ngài nói: “Đó là sự hiểu biết rằng Giáo hội phải được tài trợ bởi chính các thành viên của mình”.
Cruz Esquivel lập luận rằng các khoản trợ cấp có thể khiến Giáo hội phải trả giá nhiều hơn giá trị của chúng xét về tác động đối với nhận thức của công chúng về Công Giáo.
Ngài nói: “Trong trí tưởng tượng chung, luôn có ý tưởng rằng Giáo hội được nhà nước duy trì. Trong bối cảnh của một cuộc khủng hoảng về quyền đại diện và cảm giác chung là bác bỏ nhà nước, Giáo hội cuối cùng cũng bị ảnh hưởng”.
Cruz Esquivel mô tả quyết định từ bỏ các khoản trợ cấp gần như là một động thái mang tính biểu tượng, “một nỗ lực để nói: 'Chúng tôi độc lập với nhà nước.'“
Để giúp điều hướng quá trình chuyển đổi, vào năm 2020, các giám mục đã đưa ra chương trình được gọi là Chương trình Tài trợ Giáo hội (được gọi bằng từ viết tắt tiếng Tây Ban Nha là FE), có nền tảng kỹ thuật số mà qua đó các nhà tài trợ có thể đóng góp để hỗ trợ các giáo xứ, giáo phận và các chương trình xã hội do nhà thờ tài trợ.
Jurcinovic cho biết chương trình FE hiện có mặt tại ít nhất một giáo xứ trong tất cả các giáo phận của Á Căn Đình và tăng trưởng ở mức 200% vào năm 2023, mặc dù thu nhập của nó vẫn chưa tương đương với số tiền do nhà nước cấp.
Jurcinovic cho biết, một phần nào đó, sáng kiến này phải vượt qua những nhận thức rằng Giáo hội vốn đã giàu có.
“Nhiều người dường như nghĩ rằng chúng tôi không cần giúp đỡ hoặc Vatican gửi tiền cho chúng tôi. Chúng tôi đã nỗ lực chống lại sự xuyên tạc như vậy trong công chúng”.
Jurcinovic cho biết mô hình gây quỹ độc lập mới đòi hỏi sự minh bạch cao hơn từ Giáo Hội, bao gồm cả nhu cầu về tính chuyên nghiệp khi giải quyết các khoản quyên góp.
“Tất cả phải đi kèm với nỗ lực dạy giáo lý. Các cộng đồng Công Giáo cần hiểu vai trò trung tâm của họ trong tiến trình đó”, ngài nói.
Mặc dù quyết định ngừng cấp tiền được đưa ra bởi Giáo hội, nhưng cũng có mối lo ngại trong một số giới Công Giáo rằng các nguồn tài trợ khác của nhà nước có thể bị chính phủ dưới thời Tổng thống theo chủ nghĩa tự do Javier Milei, người vận động tranh cử với lời thề giảm chi tiêu công, cắt giảm hoặc hủy bỏ.
Chẳng hạn, đó là trường hợp của Hogares de Cristo hay “Những ngôi nhà của Chúa Kitô”, một chương trình toàn quốc của Giáo Hội Á Căn Đình nhằm hỗ trợ những người sử dụng ma túy.
Cha Mariano Oberlin phụ trách một chi nhánh Hogares, tọa lạc tại khu phố Muller ở Cordoba. Ông nói với Crux rằng ông lo ngại chính phủ có thể đình chỉ hoàn toàn việc tài trợ cho sáng kiến này kể từ khi Milei nhậm chức.
Ông nói: “Trong chiến dịch tranh cử, nhiều điều đã được nói đến về việc giảm bớt vai trò của nhà nước.
Cha Oberlin cho biết ngài cảm thấy yên tâm trước quyết định gần đây của Milei về việc tái bổ nhiệm Roberto Moro, quan chức đứng đầu cơ quan chính phủ về phòng chống nghiện ma túy dưới thời cựu Tổng thống bảo thủ Mauricio Macri, và là người đã ủng hộ chương trình Hogares.
Tuy nhiên, ngài nói, có một mối lo ngại chung là số tiền hàng tháng mà chính phủ gửi cho Hogares sẽ không được điều chỉnh phù hợp theo lạm phát.
Cha Oberlin cho biết: “Chúng tôi đã điều chỉnh danh nghĩa 100% vào năm ngoái, nhưng lạm phát tương ứng với 140% từ Tháng Giêng đến tháng 11 và tăng ở mức 25% chỉ trong tháng 12,” Cha Oberlin cho biết thêm rằng một số chi phí quan trọng nhất của chương trình thậm chí còn tăng cao hơn như nhiên liệu và thực phẩm.
Các linh mục làm việc với người nghèo như Cha Oberlin nói rằng tình trạng nghèo đói đang gia tăng rõ rệt, với số lượng người tìm kiếm sự giúp đỡ của Giáo hội ngày càng tăng, kể từ khi Milei phá giá đồng peso của Á Căn Đình như một trong những biện pháp kinh tế đầu tiên của ông để chống lạm phát.
“Trong giáo xứ của tôi có bốn nhà ăn công cộng được tài trợ bằng tiền của chính phủ. Tôi hy vọng những khoản tiền đó cũng không bị cắt”, Oberlin nói.
Ngài cũng lo lắng về những người làm việc trong Hogar de Cristo, một nhóm gồm hơn 30 người cũng sống trong cùng khu dân cư nghèo với những người nghiện mà họ giúp đỡ.
“Chúng tôi không thể chăm sóc ai nếu không có họ. Và họ cũng là những người nghèo cần kiếm sống”