Tạp chí mạng The Pillar, ngày 16 tháng 2 năm 2024, tường trình rằng vào hôm thứ Sáu, Tổng Giám mục Milan sẽ tham dự một hội nghị để thảo luận về sự không tương thích của Hội Tam điểm với Công Giáo.



Thực vậy, theo một thông báo trên trang web của Grand Orient of Italy, Đức Tổng Giám Mục Mario Enrico Delpini sẽ tham dự một buổi hội thảo tại Qũy Văn hóa Ambrosianum, nơi người đứng đầu Hội Tam điểm Ý, Stefano Bisi sẽ đọc một bài viết về Giáo Hội Công Giáo và Hội Tam điểm.

Theo Grand Orient, cơ quan liên minh và quản lý các hội Tam điểm ở Ý, buổi hội thảo “lịch sử” sẽ đề cập đến mối quan hệ “phức tạp” giữa hội Tam điểm và Công Giáo trong chủ đề “Hội Tam điểm giữa Ratzinger và Bergoglio”.

Gọi sự kiện này là “thời điểm đối thoại quan trọng”, Grand Orient nói rằng hội thảo “sẽ cho phép Người Công Giáo và người Tam điểm đối đầu một cách tự do và với chủ nghĩa hòa giải về tính không thể hòa giải giữa các giá trị Tam điểm với các giá trị Công Giáo”.

Hướng tới sự kiện ngày 16 tháng 2, tờ báo Il Messagero của Ý cũng đưa tin rằng cùng với Đức Tổng Giám Mục Delpini, sẽ có sự tham gia của Chủ tịch Học viện Thần học Giáo hoàng, Giám mục Antonio Staglianò, và cựu lãnh đạo Bộ Văn bản Lập pháp của Vatican, Đức Hồng Y Francesco Coccopalmerio đã nghỉ hưu.

Sự kiện này diễn ra khoảng hai tháng sau khi Bộ Giáo lý Đức tin của Vatican kêu gọi các giám mục Phi Luật Tân áp dụng một “chiến lược phối hợp” để chống lại “một số lượng lớn những người có cảm tình và cộng sự [Tam Điểm], những người tin chắc rằng không có sự chống đối nào giữa tư cách thành viên của Giáo Hội Công Giáo và của Hội Tam điểm.”

Theo giáo huấn nhất quán của Bộ Giáo Lý Đức Tin, những người Công Giáo tham gia các hiệp hội Tam điểm đều ở trong tình trạng tội trọng và không thể lãnh nhận Bí tích Thánh Thể.

Về mặt giáo luật, tư cách thành viên của các hiệp hội Tam điểm và các tổ chức tương tự bị cấm theo điều 1374 của Bộ Giáo luật, vốn coi việc một người Công Giáo tham gia “các hiệp hội có âm mưu chống lại Giáo hội” là một tội ác.

Giáo hội đã cấm người Công Giáo tham gia các hội Tam điểm kể từ năm 1738, khi Giáo hoàng Clêmentê XII cấm Hội Tam điểm, và nói rằng điều đó thúc đẩy chủ nghĩa thờ ơ tôn giáo - ý niệm cho rằng việc các cá nhân tin gì về Thiên Chúa không quan trọng, miễn là họ là những người Tam điểm tốt, bởi vì mọi người đều trong hội đang phục vụ một khái niệm cao hơn về nhân đức tự nhiên.

Từ Đức Clêmentê cho đến khi ban hành Bộ Giáo luật phổ quát đầu tiên vào năm 1917, tám giáo hoàng đã ban hành thông điệp hoặc sắc lệnh của giáo hoàng tố cáo Hội Tam điểm và áp đặt hình phạt vạ tuyệt thông tự động dành cho Tòa thánh đối với bất cứ người Công Giáo nào tham gia.

Giáo hội đã liên tục lên án ý niệm của Hội Tam điểm vì nó loại bỏ người Công Giáo khỏi sự giám sát hợp pháp của Giáo hội trong khi họ được dạy giáo lý, một cách hữu hiệu, theo một triết lý mới - một cách nhìn khác về thế giới.

Trong những thập niên sau Công đồng Vatican II, các hội Tam điểm ở một số quốc gia lập luận rằng việc Giáo hội cấm thành viên Công Giáo đã thay đổi, vì Bộ Giáo luật sửa đổi không còn đích tên liệt kê một cách chuyên biệt các hội Tam điểm trong luật mô tả các hiệp hội mà người Công Giáo bị cấm gia nhập.

Sự thay đổi văn bản trong luật của Giáo hội đã gây ra ấn tượng sai lầm ở một số vùng lãnh thổ, và đối với một số nhà giáo luật, rằng tư cách thành viên Công Giáo của Hội Tam điểm không còn bị cấm nữa.

Trên thực tế, ủy ban chịu trách nhiệm sửa đổi Bộ Giáo luật đã đề xuất và quyết định loại bỏ việc đề cập rõ ràng đến Hội Tam điểm trong giáo luật về các hội bị cấm vì lo ngại rằng giáo luật sẽ bị giải thích quá hẹp - rằng người Công Giáo có thể nghĩ rằng chỉ có các hội Tam điểm mới bị pháp luật cấm.

Nhưng kể từ khi ban hành Bộ Giáo luật năm 1983, Vatican đã nhiều lần tuyên bố rằng tư cách thành viên và triết lý của Tam điểm hoàn toàn không phù hợp với đức tin Công Giáo, và việc gia nhập các tổ chức như vậy sẽ phải gánh chịu các biện pháp trừng phạt hình sự.

Các cơ sở Tam Điểm bắt đầu như các hiệp hội buôn bán của những người thợ đá ở Anh và Scotland thời Trung cổ.

Bất chấp những hư cấu lịch sử có tham vọng liên kết với Ai Cập cổ đại và việc xây dựng Đền thờ Solomon, sự lặp lại hiện đại của Hội Tam điểm, như một câu lạc bộ dành cho những nhà giả kim, những triết gia giả, những người bất đồng chính kiến, những người không tuân thủ tôn giáo, đã bắt đầu tại một quán rượu ở London vào năm 1717.

Ngay sau đó, các hội quán Tam Điểm lan rộng khắp châu Âu.

Trên lãnh thổ sẽ trở thành nước Ý hiện đại, các hội Tam điểm thường hoạt động như những tế bào khủng bố bạo lực trong các quốc gia của giáo hoàng, bên cạnh các hội triết học bị cấm.

Năm 1821, tông hiến của Đức Piô VII, Ecclesiam a Iesu Christo, lặp lại lệnh cấm của Giáo hoàng đối với các hội Tam điểm, bao gồm cả những tổ chức đang cố gắng lật đổ các quốc gia của Giáo hoàng bằng bạo lực. Tuy nhiên, Đức Giáo Hoàng dạy rằng mối đe dọa thực sự đến từ triết lý Tam điểm về chủ nghĩa thờ ơ tôn giáo, và việc cổ vũ điều mà ngày nay gọi là “chủ nghĩa thế tục”.

Trong một trong nhiều thông điệp lên án Hội Tam điểm, Đức Lêô XIII đã giải thích chương trình nghị sự của Hội Tam điểm mà ngài nói, bao gồm “Nhà nước mà [Hội Tam điểm tin rằng] phải tuyệt đối vô thần, có quyền và nghĩa vụ bất khả nhượng để đào tạo trái tim và tinh thần của các công dân của mình,” cũng như việc coi hôn nhân như một hợp đồng dân sự đơn thuần có thể bị hủy bỏ theo ý muốn.

Hội Tam điểm ở Ý đã có được sự nổi bật xã hội đáng kể trong những năm sau Risorgimento, chiến dịch quân sự nhằm thống nhất các quốc gia khác nhau trên bán đảo Ý, do Victor Emmanuel (sau này được phong là “Vua nước Ý”) và tướng đánh thuê Giuseppe Garibaldi, lãnh đạo, họ vốn là những người Tam điểm nổi bật.

Garibaldi thành lập Grand Orient of Italy tại Palermo vào năm 1861 và giữ chức vụ Grand Master đầu tiên của nó. Các cơ sở thuộc hội Tam điểm ở Ý sau đó đã bị đàn áp trong chế độ độc tài phát xít của Benito Mussolini, nhưng đã được tái lập sau Thế chiến thứ hai với sự hỗ trợ của các hội viên Tam Điểm Mỹ có mặt trong quân đội Hoa Kỳ.

Kể từ sau chiến tranh, các cơ sở của hội Tam điểm ở Ý đã vướng vào một số vụ bê bối nổi bật, bao gồm cả những âm mưu bị cáo buộc nhằm lật đổ tiến trình chính trị hoặc gây ảnh hưởng đến chính phủ. Theo luật, các cơ sở hội Tam điểm ở Ý phải đăng ký tư cách thành viên với chính phủ.

Vụ bê bối nổi tiếng nhất về hội Tam điểm ở Ý là vụ bê bối “P2” năm 1981, đặt tên theo Tuyên truyền Hai, một cơ sở thuộc Hội Tam điểm chưa đăng ký mà các vai trò thành viên bị phát hiện trong một cuộc đột kích của cảnh sát vào nhà của chủ tịch Licio Gelli.

Danh sách thành viên bao gồm các chính trị gia nổi tiếng, các tướng lĩnh, thẩm phán, người đứng đầu cả ba cơ quan tình báo Ý, các doanh nhân và người thừa kế ngai vàng Ý.

Ngoài ra, trong danh sách còn có Roberto Calvi, chủ tịch Banco Ambrosiano, công ty do Viện Công trình Tôn giáo của Vatican sở hữu phần lớn.

Một báo cáo năm 1981 của các cơ quan quản lý ngân hàng Ý cho thấy Banco Ambrosiano đã chuyển trái phép hàng tỷ lire ra khỏi Ý, dẫn đến sự sụp đổ cuối cùng của ngân hàng, Vatican phải trả hàng trăm triệu đô la cho các chủ nợ, cũng như vụ sát hại rõ ràng Calvi vào năm sau.

Thi thể của Calvi được tìm thấy treo trên cầu Blackfriars ở London. Các thành viên của P2 gọi nhau trong các tài liệu bị thu giữ là frati neri [anh em da đen]; Túi của Calvi chứa đầy những món đồ của Tam Điểm.