Phi hành gia NASA Butch Wilmore-MARK FELIX | AFP


Cerith Gardiner của Aleteia ngày 03/04/25, tường trình: Phi hành gia Butch Wilmore tuyên bố "các mục tử của tôi là những mục tử tuyệt vời nhất trên -- hoặc ngoài, trong trường hợp này -- hành tinh này."

Không có gì lạ khi các phi hành gia là những người có đức tin. Rốt cuộc, trên không gian, họ được chứng kiến Tạo thế của Thiên Chúa trong tất cả vinh quang của nó. Thực thế, người tân tòng Công Giáo Mike Hopkins đã nói chuyện với National Catholic Register về câu chuyện trở lại đạo hấp dẫn của mình -- và thậm chí mang Bí tích Thánh Thể vào không gian trong sứ mệnh kéo dài sáu tháng của mình.

Và đối với phi hành gia Butch Wilmore, người gần đây đã bị mắc kẹt trong không gian cùng với Sunita Williams trong 286 ngày đáng kinh ngạc, đức tin không chỉ là một sự an ủi — mà còn là một đường dây cứu sinh.

Câu chuyện của Wilmore về thời gian ông bay quanh Trái đất vượt qua ranh giới của khoa học và công nghệ, chạm đến một điều gì đó sâu sắc của con người. Trong suốt nhiệm vụ kéo dài của mình, khi mỗi ngày đều có những thách thức mà không một khóa đào tạo nào trên trái đất có thể chuẩn bị đầy đủ cho ông, phi hành gia đã tìm thấy niềm an ủi trong nhịp điệu quen thuộc của buổi lễ Chúa Nhật.

"Tôi cần sự đồng hành đó", phi hành gia đã thú nhận trong cuộc phỏng vấn với Fox News, nhấn mạnh vai trò quan trọng của sự thờ phượng ngay cả trong sự im lặng của vũ trụ. Những lời của ông nhắc nhở chúng ta rằng bất kể chúng ta ở đâu — ngay cả khi lơ lửng cách hành tinh xanh của chúng ta hàng nghìn dặm — thì sự hiện diện của một cộng đồng yêu thương, thiêng liêng vẫn luôn hiện hữu và không bao giờ thay đổi.

Tình đồng hành từ xa

Trong những giờ yên tĩnh trên quỹ đạo, khi cuộc sống bình thường quá xa tầm với, tinh thần của Wilmore được nuôi dưỡng bằng hành động đơn giản nhưng sâu sắc là gia nhập cộng đồng nhà thờ của mình từ xa. Chính trong những khoảnh khắc hiệp thông xa xôi đó, ông cảm thấy sự liên tục đầy an ủi của ân sủng. Việc gọi các mục tử của mình là "những mục tử tuyệt vời nhất, trong trường hợp này là trên hành tinh này" không chỉ nhấn mạnh đến phẩm chất lãnh đạo tinh thần đã hướng dẫn ông mà còn nhấn mạnh đến phẩm chất siêu việt của tình bạn thực sự - một mối liên kết tồn tại ngay cả trên không gian rộng lớn.

Lời chứng đáng chú ý này nói lên một sự thật rộng lớn hơn về trải nghiệm của con người chúng ta: rằng ngay cả trong những khoảnh khắc cô lập hoặc nghịch cảnh không lường trước được, thì thần linh vẫn luôn hướng đến chúng ta. Phụng vụ, những lời cầu nguyện và nhịp điệu cộng đồng của đức tin mang đến cho chúng ta một điểm tựa - một lời nhắc nhở rằng chúng ta không bao giờ thực sự đơn độc.

Đối với Wilmore, việc lắng nghe buổi lễ Chúa Nhật của một nhà thờ Tennessee đã mang đến một điểm neo, một ngọn hải đăng vững chắc của hy vọng trong sự bất định của du hành vũ trụ. Đó là lời nhắc nhở rằng nhịp điệu của đức tin không bị giới hạn bởi những giới hạn của môi trường vật lý xung quanh chúng ta mà còn mở rộng vào mọi khía cạnh của sự tồn tại của chúng ta, thậm chí là vô hạn.

Câu chuyện về sự cô lập trong vũ trụ chuyển thành sự phong phú về mặt tinh thần này mang đến một thông điệp truyền cảm hứng cho tất cả những ai phải đối diện với những thử thách của riêng mình. Nó khuyến khích chúng ta tìm kiếm sức mạnh trong truyền thống của mình và hướng đến sự vĩnh hằng để tìm câu trả lời khi các kế hoạch trần thế của chúng ta đi chệch hướng. Trải nghiệm của Wilmore là minh chứng cho thực tế rằng những thách thức của chúng ta thực sự có thể khuếch đại những phước lành mà chúng ta nhận được thông qua đức tin và cộng đồng.