80. THƠ VỊNH CÁI MẮT KÍNH

Có người viết một bài thơ lấy chủ đề là “vịnh mắt kính” như sau: “Sợi dây dài cột hai tai (1) , như cầu bắc ngang mũi”.

Có người coi xong thì tiếp lời, hỏi:

- “Cả ngày kéo sợi dây ngắn bên tai, vậy thì lúc nào tháo bỏ cái gông trên mũi?”

(Tiếu tiếu lục)

Suy tư 80:

Người bị cận thị thì mang kính cận, người bị viễn thị thì mang kính viễn, người già thì mang kính lão, đó là chuyện phải làm để bảo vệ sức khỏe của con mắt. Nhưng có những người không bị cận thị, không bị viễn thị cũng không bị lão hóa, mà vẫn cứ thích mang kính cho ra vẽ ta đây là con nhà trí thức, và hậu quả là có người đôi mắt tinh anh thành đôi mắt...mờ ảo, nhìn chập choạng.

Cái kính đeo mắt thì chỉ có hai cái gọng và hai cái tròng mà thôi, không phải mang nó vào là làm cho con người ta có tri thức, không phải mang nó vào là ai cũng phải nể mình...

Muốn có tri thức, muốn người khác nể mình thì tự mình phải rèn luyện học tập văn hóa và nhân cách, bằng không thì cái mắt kính ấy sẽ là “cái gông” làm hại nhân cách của mình đấy !

(1) Thời xưa dùng sợi dây để làm gọng kính.

Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb.

(Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư)


----------

http://www.vietcatholic.org

https://www.facebook.com/jmtaiby

http://nhantai.info