86. CƯỚP TƯỜNG BAN NGÀY

Trong kinh thành có một phú ông muốn mua gạch để xây tường, ông Giáp đến nhà nói:

- “Bức tường che ngoài cổng của vương phủ nọ muốn phá bỏ để xây lại, sao ngài không đến mua gạch cũ của ông ta?”

Phú ông nói:

- “Vương gia không có bán gạch”.

Ông Giáp nói:

- “Tôi làm sai dịch ở vương phủ lâu rồi, nên không nói dối đâu. Xin ngài sai người đi với tôi đến vương phủ, đợi vương gia đi ra thì tôi đến nói, khi thấy vương phủ gật đầu thì ngài phá cũng không muộn”.

Phú ông bèn sai người nhà đem đồ dùng đo đạc đi theo ông Giáp. Theo lệ cũ, nếu người mua gạch cũ dùng đồ đo đạc để đo chiều dài chiều rộng của bức tường, thì có thể hạ một nửa giá tiền. Vừa đúng lúc vương gia từ triều đình về đến nhà, ông Giáp liền chận lại đến trước ngựa của vương gia, quỳ xuống lẩm bẩm nói nhỏ bằng tiếng Mãn Châu, quả nhiên vương gia gật đầu lấy ngón tay chỉ bức tường nói:

- “Để nó đo”.

Sau khi đo đạc xong thì hô giá là một trăm lượng bạc, gia nhân trở về nói lại, phú ông lập tức cho ông Giáp năm mươi lượng, và chọn ngày tốt hoàng đạo, sai gia nhân đem người đến dở bức tường.

Người gác cổng của vương phủ bắt họ và tra hỏi, gia nhân của phú ông nói:

- “Vương gia có ra mệnh lệnh ạ”.

Vương gia nghe bẩm báo thì cười nói:

- “Ngày nọ người chận đầu xe ngựa của ta trên đường nói rằng, chủ nhân của nó muốn xây bức tường chắn bên ngoài cổng, thích kiểu dáng của nhà ta, xin phép cho nó đo đạc kiểu dáng để theo đó mà xây tường, ta đồng ý để nó đo đạc, nhưng ta không hề nói là bán bức tường mà !”

Phú ông mới biết mình bị lừa. Lúc ấy ông Giáp đã sớm cao bay chạy xa rồi.

(Tự Bất Ngôn)

Suy tư 86:

Ở đời, người dễ bị lừa nhất chính là người nhẹ dạ, nhẹ dạ tức là cả tin, cả tin là ai nói gì tin đó mà không suy nghĩ kiểm chứng, nhưng cũng có một hạng người dễ bị người khác lừa nữa, đó là những người giàu mà có lòng tham lam và keo kiết.

Mua gạch cũ để xây tường mới thì giống như người nọ muốn trở thành người tốt, nhưng vẫn cứ giao du với bạn bè xấu, rượu chè be bét, họ có lòng tham ăn tham uống; cũng giống như cô gái điếm nọ muốn kiếm một ông chồng, nhưng lại không muốn từ bỏ cái nghề làm điếm, họ có lòng tham sống hưởng thụ đua đòi xa hoa.

Ki-tô hữu là người giàu có nhất về ân sủng, về sự hiểu biết về hạnh phúc đời sau, nhưng vẫn cứ có người bị thế gian và ma quỷ lừa cho đến bỏ Chúa bỏ Mẹ, bỏ luôn cả đức tin của mình, cú lừa ngoạn mục nhất của ma quỷ là ngày đêm rỉ rã to nhỏ bên tai họ: “của cải Chúa ban cho hưởng thụ đi, Chúa nhân từ lắm không phạt liền đâu mà sợ.v.v...” thế là họ bị lừa mất cả linh hồn.

Thật tội nghiệp cho người giàu có lòng tham.

Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb.

(Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư)


---------

http://www.vietcatholic.org

https://www.facebook.com/jmtaiby

http://nhantai.info