16. HƯƠNG TRƯỞNG ĐÔNG QUAN

Tiến sĩ nọ mới nhậm chức huyện lịnh, sau khi nhậm chức thì điểm danh lần thứ nhất, khi điểm danh đến tên hương trưởng của Đông Quan thì đột nhiên nổi giận, tay đập mạnh bàn án, một ống đầy thẻ bị rơi xuống đất, rồi thấy ông ta lớn tiếng la lối ra lệnh cho sai nha chọn cây côn thật lớn mà đánh hương trưởng Đông Quan.

Ông hương trưởng bị đánh rất đau, nằm phục dưới đất đau khổ nói:

- “Tiểu nhân hôm nay báo có mặt không sai sót, lâu nay lại không phạm tội, xin đại nhân minh xét để tôi biết hôm nay tôi đã phạm tội gì để mà sửa !?

Huyện lịnh vẫn giận dữ, độc ác nói với hương trưởng:

- “Trước khi ta nhậm chức huyện lịnh thì ta có mượn của người khác tiền mua lương thực, nhưng không trả đúng kỳ hạn, mầy liền bức bách ta khiến cho ta chỉ biết suốt ngày lang thang ngoài đường. Mối thù này khắc sâu trong lòng muốn lột da mày mới nguôi hận, giờ đánh cho mày ăn không được để trả cái hận ấy”.

Hương trưởng vừa nghe liền hiểu rõ, hỏi:

- “Phủ của đại nhân vốn là ở Đông Quan sao?”

Huyện linh gật đầu nói:

- “Phải”.

Hương trưởng giải thích:

- “Nguyên quán của ngài ở Đông Quan cách chỗ này xa cả ngàn dặm, việc của hương trưởng ở Đông Quan đó không can gì đến tiểu nhân cả”.

Huyện lịnh biết mình sai nhưng lại không nhận lỗi, bèn gay gắt mắng hương trưởng:

- “Bất luận xa hay gần, hương trưởng Đông Quan nhất định là người xấu ! Lại còn dám tranh biện, đánh thêm trăm trượng nữa”.

Hương trưởng sợ quá nên ôm đầu mà chạy.

(Khách Song Nhàn thoại)

Suy tư 16:

Cái đáng sợ nhất là lòng độc ác của con người, khi lòng độc ác có quyền hành thì sẽ là mối đại họa cho mọi người, bởi vì lòng của con người vốn lương thiện, nhưng khi sự độc ác chiếm giữ thì cả hỏa ngục đều ở cả trong đó.

Người Ki-tô hữu và tất cả mọi người bản tính vốn thiện từ khi mới lọt lòng mẹ, và càng thiện hơn nữa khi được sinh ra trong bí tich Rửa Tội nhờ ân sủng của Thiên Chúa. Cho nên dù có yếu đuối sa ngã chăng nữa, thì họ vẫn không để cho sự độc ác chiếm hữu tâm hồn của họ, bởi vì họ là con cái của Thiên Chúa, con cái của sự sáng.

Biết mình sai lỗi nhưng không nhận, lại còn dùng quyền hành để bức ép người khác, đó là dấu chỉ của một người mà lương tâm đã bị chết, nên người ta thường nói họ là người “không có lương tâm”.

Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb.

(Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư)


----------

http://www.vietcatholic.org

https://www.facebook.com/jmtaiby

http://nhantai.info