Có nhiều tiếng gọi trong đời và có biết bao lời mời gọi. Có tiếng gọi đưa ta đến hạnh phúc nhưng cũng có tiếng gọi khiến ta thêm bất hạnh. Điều quan trọng hệ tại vào việc ta khôn ngoan lựa chọn, chọn sao cho đúng, chọn sao cho trúng. Chọn một lần cho tất cả, là chọn lựa khôn ngoan, đúng đắn, sáng suốt.
Cuộc sống hiện đại, nhân loại thích chọn ăn ngon mặc đẹp, hiếm người chọn nghèo đói, thua thiệt. Cứ lợi ích nhiều thì ai cũng đổ xô tìm kiếm, còn công chính mà thiệt thòi thì chả ai quan tâm. Cho nên, nói thế giới kiếm tìm việc thiện mà lại chả thấy mấy người dám xả thân sống thiện. Nhân loại quan niệm việc từ thiện, bác ái là thành quả kết tinh từ lợi nhuận. Cho đi để được trời cho lại như chuyện trả vay xoay vần. Mấy ai biết ý thức dấn thân loan báo Tin Mừng cứu độ, đáp lại tiếng Thiên Chúa mới là chọn lựa đúng.
Nếu hỏi nhân loại kinh nghiệm về giá cả thị trường có lẽ không thiếu trừ trường hợp quá khó khăn. Thế nhưng, kinh nghiệm về sự nhận biết Thiên Chúa và cảm nghiệm tình yêu của Ngài có lẽ mờ mịt. Phải chăng, ngày nay người ta không xem việc tìm biết mở mang Nước Chúa là quan trọng và cần thiết.
Thật vậy, nhân loại thích tiền, giới trẻ thích tình, thế giới thích tài, chẳng mấy ai thích Thiên Chúa, công việc và Vương Quốc của Ngài. Chẳng biết tại sao con người lại ham thủ đắc tri thức, sự nghiệp đến độ cuồng dại. Cứ nhìn dòng người hối hả chạy đua với tốc độ thời gian và năng suất lao động thì biết. Nền văn minh khoa học kỹ thuật tiên tiến hiện đại đã cuốn con người vào vòng xoáy hưởng thụ của nó. Dường như, tiếng nói vật chất mạnh hơn tiếng gọi thần linh, sức mạnh sự dữ lớn hơn năng quyền Thiên Chúa khiến nhân loại ngày càng lánh xa Ngài. Đường ray ân sủng giữa Thiên Chúa với con người ngày càng trật, chỉ vì bánh xe thực dụng đã đưa nhân loại xa rời Thiên Chúa mà vào với quỹ đạo của sự chết và tội lỗi. Ở đó chỉ có tội ác, bất công và tàn sát. Sự bất chính đã tách nhân loại ra khỏi Ngài. Sức mạnh tiền tài, danh vọng đã đẩy họ xa nhau. Sự đam mê hưởng thụ đã hút con người về phía nó, khiến nhân loại ngày càng dấn sâu trong tội. Như hai đường thẳng song song không còn điểm dừng, Thiên Chúa bao dung, nhẫn nại, quảng đại tìm kiếm con người, con người lại tìm mọi thủ đoạn lẩn thoát. Tâm điểm ơn cứu độ vĩnh cửu đã bị mọi thứ hào nhoáng thế tràn quyến rũ. Nghe danh vọng, tiền tài, sự nghiệp gọi thì rõ nhưng nghe tiếng Thiên Chúa lại khó vô ngần. Điều gì vậy, điều gì đã làm cho tai nghe nhân loại sút giảm đến mức đáng báo động như vậy. Điều gì đã khiến họ chán ngán loan báo tin vui cứu độ?
Hằng ngày nhân loại gọi nhau í ới qua đủ mọi phương tiện truyền thông. Riết người ta chỉ còn gặp nhau bằng vòng cuốn của văn minh hiện đại. Mấy ai để tâm đến tiếng gọi tâm hồn, mấy ai nghe được tiếng nói tâm linh mà đáp trả. Người ta chỉ sợ hụt mất tin nhắn, lỡ mất cơ hội gặp gỡ chứ chả mấy ai trắc ẩn trước một thai nhi bị tước bỏ sự sống, một cụ già neo đơn chưa kịp nhận biết chân lý đức tin.
Phải làm sao đây, phải làm thế nào cho thế giới dừng lại mà nghe được Thiên Chúa gọi để vòng tròn vật chất không thể che khuất tình thương yêu cứu độ. Có như vậy mới dám kỳ vọng thế giới thay đổi, con người hạnh phúc, vì mọi người đều nhận thức sống cho chân lý tình thương.
Một khi nhân loại đã biết sống cho Thiên Chúa, mọi người đều ý thức chăm lo sự nghiệp Nước Trời, sẽ không còn cảnh vung kiếm đánh nhau vì tranh chấp chút tiền tài, danh vọng, địa vị. Đúng thật, người thực sự bắt gặp chân lý, cả đời chỉ còn biết xả thân cho lý tưởng. Trái lại, ai còn nặng danh cao chức trọng, chả sớm muộn, người ấy tự huỷ diệt mình trong tối tăm, lầm lạc.
Lạy Chúa, nghe và quảng đại dấn thân đáp lại tiếng Ngài gọi không dễ. Khó không phải vì Ngài gọi không rõ nhưng vì ích kỉ, ươn hèn, mê muội. Đa phần nhân loại chọn thế giới và sống chết cho sức mạnh bạc tiền, của cải, khiến ngàn năm tình thương vẫn thiếu vắng. Người ta không thích chọn Thiên Chúa có lẽ vì ngại cái giá phải trả quá đắt. Con người thích nghe tiếng gọi của nhau hơn nghe trong lòng Thiên Chúa gọi. Xin giúp con bỏ qua tiếng con tim lầm lạc réo gọi, không chút e dè, sợ sệt nhưng mạnh mẽ, quả cảm vào đời chiếu giãi ánh sáng niềm vui cứu độ. Niềm vui bất diệt chả bao giờ nở trên tham vọng thấp hèn, nhưng ở tận cõi lòng, nơi Thiên Chúa mọi ngày vẫn gọi.
Cuộc sống hiện đại, nhân loại thích chọn ăn ngon mặc đẹp, hiếm người chọn nghèo đói, thua thiệt. Cứ lợi ích nhiều thì ai cũng đổ xô tìm kiếm, còn công chính mà thiệt thòi thì chả ai quan tâm. Cho nên, nói thế giới kiếm tìm việc thiện mà lại chả thấy mấy người dám xả thân sống thiện. Nhân loại quan niệm việc từ thiện, bác ái là thành quả kết tinh từ lợi nhuận. Cho đi để được trời cho lại như chuyện trả vay xoay vần. Mấy ai biết ý thức dấn thân loan báo Tin Mừng cứu độ, đáp lại tiếng Thiên Chúa mới là chọn lựa đúng.
Nếu hỏi nhân loại kinh nghiệm về giá cả thị trường có lẽ không thiếu trừ trường hợp quá khó khăn. Thế nhưng, kinh nghiệm về sự nhận biết Thiên Chúa và cảm nghiệm tình yêu của Ngài có lẽ mờ mịt. Phải chăng, ngày nay người ta không xem việc tìm biết mở mang Nước Chúa là quan trọng và cần thiết.
Thật vậy, nhân loại thích tiền, giới trẻ thích tình, thế giới thích tài, chẳng mấy ai thích Thiên Chúa, công việc và Vương Quốc của Ngài. Chẳng biết tại sao con người lại ham thủ đắc tri thức, sự nghiệp đến độ cuồng dại. Cứ nhìn dòng người hối hả chạy đua với tốc độ thời gian và năng suất lao động thì biết. Nền văn minh khoa học kỹ thuật tiên tiến hiện đại đã cuốn con người vào vòng xoáy hưởng thụ của nó. Dường như, tiếng nói vật chất mạnh hơn tiếng gọi thần linh, sức mạnh sự dữ lớn hơn năng quyền Thiên Chúa khiến nhân loại ngày càng lánh xa Ngài. Đường ray ân sủng giữa Thiên Chúa với con người ngày càng trật, chỉ vì bánh xe thực dụng đã đưa nhân loại xa rời Thiên Chúa mà vào với quỹ đạo của sự chết và tội lỗi. Ở đó chỉ có tội ác, bất công và tàn sát. Sự bất chính đã tách nhân loại ra khỏi Ngài. Sức mạnh tiền tài, danh vọng đã đẩy họ xa nhau. Sự đam mê hưởng thụ đã hút con người về phía nó, khiến nhân loại ngày càng dấn sâu trong tội. Như hai đường thẳng song song không còn điểm dừng, Thiên Chúa bao dung, nhẫn nại, quảng đại tìm kiếm con người, con người lại tìm mọi thủ đoạn lẩn thoát. Tâm điểm ơn cứu độ vĩnh cửu đã bị mọi thứ hào nhoáng thế tràn quyến rũ. Nghe danh vọng, tiền tài, sự nghiệp gọi thì rõ nhưng nghe tiếng Thiên Chúa lại khó vô ngần. Điều gì vậy, điều gì đã làm cho tai nghe nhân loại sút giảm đến mức đáng báo động như vậy. Điều gì đã khiến họ chán ngán loan báo tin vui cứu độ?
Hằng ngày nhân loại gọi nhau í ới qua đủ mọi phương tiện truyền thông. Riết người ta chỉ còn gặp nhau bằng vòng cuốn của văn minh hiện đại. Mấy ai để tâm đến tiếng gọi tâm hồn, mấy ai nghe được tiếng nói tâm linh mà đáp trả. Người ta chỉ sợ hụt mất tin nhắn, lỡ mất cơ hội gặp gỡ chứ chả mấy ai trắc ẩn trước một thai nhi bị tước bỏ sự sống, một cụ già neo đơn chưa kịp nhận biết chân lý đức tin.
Phải làm sao đây, phải làm thế nào cho thế giới dừng lại mà nghe được Thiên Chúa gọi để vòng tròn vật chất không thể che khuất tình thương yêu cứu độ. Có như vậy mới dám kỳ vọng thế giới thay đổi, con người hạnh phúc, vì mọi người đều nhận thức sống cho chân lý tình thương.
Một khi nhân loại đã biết sống cho Thiên Chúa, mọi người đều ý thức chăm lo sự nghiệp Nước Trời, sẽ không còn cảnh vung kiếm đánh nhau vì tranh chấp chút tiền tài, danh vọng, địa vị. Đúng thật, người thực sự bắt gặp chân lý, cả đời chỉ còn biết xả thân cho lý tưởng. Trái lại, ai còn nặng danh cao chức trọng, chả sớm muộn, người ấy tự huỷ diệt mình trong tối tăm, lầm lạc.
Lạy Chúa, nghe và quảng đại dấn thân đáp lại tiếng Ngài gọi không dễ. Khó không phải vì Ngài gọi không rõ nhưng vì ích kỉ, ươn hèn, mê muội. Đa phần nhân loại chọn thế giới và sống chết cho sức mạnh bạc tiền, của cải, khiến ngàn năm tình thương vẫn thiếu vắng. Người ta không thích chọn Thiên Chúa có lẽ vì ngại cái giá phải trả quá đắt. Con người thích nghe tiếng gọi của nhau hơn nghe trong lòng Thiên Chúa gọi. Xin giúp con bỏ qua tiếng con tim lầm lạc réo gọi, không chút e dè, sợ sệt nhưng mạnh mẽ, quả cảm vào đời chiếu giãi ánh sáng niềm vui cứu độ. Niềm vui bất diệt chả bao giờ nở trên tham vọng thấp hèn, nhưng ở tận cõi lòng, nơi Thiên Chúa mọi ngày vẫn gọi.