Chuyện về Matta, Maria và Ladarô được xem là một trong những câu chuyện thú vị trong Tin Mừng. Mái ấm Bêtania, có thể nói, chạm dừng chân đầy hạnh phúc của Đức Giêsu và các đồ đệ. Hạnh phúc không bởi chút an ủi thế trần, nhưng mái nhà yêu thương ấy là nơi có những con người thành tâm khao khát đón nhận mầu nhiệm cứu độ.
Sống mà chỉ để ăn với uống, cuộc đời có lẽ thật bạc bẽo, vì bởi miếng ăn mà người ta sẵn sàng chém giết lẫn nhau. Nhân loại được sinh ra và cưu mang trong tình yêu, nhưng chả mấy người dám sống tình yêu. Thế giới sẵn sàng bán rẻ nhân phẩm, danh dự chỉ vì chút tiền, chút sữa. Giữa muôn vàn sắc màu phong phú của cuộc sống, nhân loại vẫn thích chọn hưởng thụ hơn hy sinh, mất mát. Cân đong, đo đếm giữa muôn điều phải lựa, ai cũng chọn vật chất hơn cả.
Ngày nay, thấy cái gì cũng quan trọng, cho nên nói chọn giá trị tâm linh làm điều tốt nhất có lẽ khó. Tri thức, tiền tài, sự nghiệp, danh vọng, địa vị, quyền lực... luôn giữ vị thế top ten trong danh mục những điều được ưu tiên. Đáng khóc cũng vì vậy, trong khi Thiên Chúa, Đấng chủ tể sự sống lại bị đẩy xuống hàng thứ yếu, đến nỗi phải giả lơ, nếu không muốn tìm hiểu tường tận hạng thứ mấy mươi trong những điều con người gạt bỏ. List đáp án trắc nghiệm nhu cầu tâm linh chẳng bao giờ thấy nhắc đến Thiên Chúa. Trái lại danh mục tiêu thụ vật chất khi nào cũng dẫn vị trí hàng đầu. Thế giới xem chừng không thích chọn Thiên Chúa và công việc của Ngài nữa rồi. Người ta chỉ chọn của cải, bạc tiền, sự nghiệp, tình yêu...
Trong trăm ngàn điều quan trọng, vẫn phải có điều quan trọng nhất, trong muôn vàn sự chọn lựa vẫn phải có sự chọn lựa kỳ cùng. Chọn lựa nào trong thế gian có thể thoả mãn khát vọng, lấp đầy hố sâu ích kỉ trong tâm hồn con người, để nhân loại biết dừng lại, thôi không cần chọn?
Ai cũng thấy cần chọn tự do, hưởng thụ, mấy ai nghĩ đến việc chọn Nước Trời, lựa sự sống đời sau. Đời vốn mênh mông thế, mà vẫn không đổ đầy khát vọng vô biên của con người. Càng đói tham vọng, con người càng dấn sâu vào tuyệt vọng. Bởi, hỏi ai trong nhân loại đủ để mà cho người bên cạnh thứ họ thiếu, việc họ cần? Chả ai đủ, lấy đâu người dư thừa để mà cho. Chọn lựa thoả mãn nhu cầu tối thiểu của con người là điều phải lẽ, thế nhưng chọn đến bao giờ, lựa tới khi nào mới ngưng? Lòng trời rộng nhưng lòng người cứ chật, khó chứa hết ân huệ nhưng không ơn trên ban tặng. Chính bởi Đấng đã có thì muôn đời hằng có, Ngài trao ban luôn luôn, vô giới hạn. Chỉ có lòng tham nhân loại vô đáy, đổ mãi không đầy, kín mãi cũng vẫn vơi.
Thật, mấy ai dại chọn phần thiệt về bản thân, chẳng ai thích thua lỗ. Ai cũng mong được, mấy ai thích mất. Và vì bởi chẳng ai chịu nhường ai cho nên xảy ra đủ mọi tranh chấp, kiện tụng, cãi vã, giành giựt, chém giết liên miên trong đời sống.
Khó lắm, không đơn giản mà cũng chẳng dễ dàng chút nào với tất cả những ai quảng đại dấn thân cho Thiên Chúa. Và chỉ khi nào bạn yêu mến Thiên Chúa thật, lúc ấy mắt bạn mới mở ra mà chiêm ngắm nhan thánh Ngài.
Việc Matta lu bù lo cho bữa tiệc, và việc Maria miệt mài ngồi bên chân Chúa lắng nghe lời Ngài, cả hai đều có chung một giá trị, không ai hơn ai mà cũng chả việc nào thua kém việc nào. Thiên Chúa tạo dựng vũ trụ và mọi vật trong nó đều có chung một giá trị, mỗi vạn vật đảm nhiệm trách nhiệm riêng của mình, không có thấp hèn mà cũng không cao cả, tất cả đều giá trị trước nhan Chúa. Vì thế, lời có vẻ khiển trách với Matta hôm nay: “Matta! Matta ơi! chị lo lắng băn khoăn nhiều chuyện quá! Chỉ có một chuyện cần thiết mà thôi. Maria đã chọn phần tốt nhất và sẽ không bị ai lấy đi” (Lc 10, 41), Đức Giêsu chẳng phải loại trừ chị, nhưng hơn cả là lời “dạy yêu”, Ngài khéo léo gửi đến chị cũng như tất cả thế giới thông điệp sống: chỉ có một điều cần thiết nhất mà thôi, chỉ còn một chọn lựa duy nhất mà thôi, đó là chính Chúa. Ngoài Đức Kytô, không còn gì quan trọng.
Lạy Chúa, con xin lỗi, con thật xin lỗi vì đã loại bỏ Ngài ra khỏi điều quan trọng nhất trong đời. Hình như, con không coi gì quan trọng hơn bản thân con, cho nên con đánh mất chính Ngài là nguồn sự sống. Bởi thế mà hết ngày này qua ngày nọ, năm này đến năm kia, con đã để cho thế gian đánh cắp, ngay cả đến chính mình con cũng đã để cho bị tha hoá. Những khi say sưa trong đam mê, truỵ lạc, con đâu biết rằng con đã làm điều dại dột nhất trên đời là tự diệt bản thân. Làm sao con có thể nhận ra Thiên Chúa là tất cả trong mọi điều cần chọn lựa cơ chứ, giả như con không nghe được tiếng Chúa, thinh lặng ở bên chân Ngài. Làm sao con có thể nghe được lời gọi yêu thương của Chúa nếu như con chỉ biết vùi đầu trong ồn ào, náo nhiệt của cuộc sống, với lời quyến rũ ngon ngọt của danh vọng, địa vị, bạc tiền. Xin cho con chọn Chúa, xin giúp con kiên trung, quả cảm chọn lựa một mình Ngài giữa bao xao động cuộc đời, để từ nay con chỉ còn có một Đức Kytô.
Sống mà chỉ để ăn với uống, cuộc đời có lẽ thật bạc bẽo, vì bởi miếng ăn mà người ta sẵn sàng chém giết lẫn nhau. Nhân loại được sinh ra và cưu mang trong tình yêu, nhưng chả mấy người dám sống tình yêu. Thế giới sẵn sàng bán rẻ nhân phẩm, danh dự chỉ vì chút tiền, chút sữa. Giữa muôn vàn sắc màu phong phú của cuộc sống, nhân loại vẫn thích chọn hưởng thụ hơn hy sinh, mất mát. Cân đong, đo đếm giữa muôn điều phải lựa, ai cũng chọn vật chất hơn cả.
Ngày nay, thấy cái gì cũng quan trọng, cho nên nói chọn giá trị tâm linh làm điều tốt nhất có lẽ khó. Tri thức, tiền tài, sự nghiệp, danh vọng, địa vị, quyền lực... luôn giữ vị thế top ten trong danh mục những điều được ưu tiên. Đáng khóc cũng vì vậy, trong khi Thiên Chúa, Đấng chủ tể sự sống lại bị đẩy xuống hàng thứ yếu, đến nỗi phải giả lơ, nếu không muốn tìm hiểu tường tận hạng thứ mấy mươi trong những điều con người gạt bỏ. List đáp án trắc nghiệm nhu cầu tâm linh chẳng bao giờ thấy nhắc đến Thiên Chúa. Trái lại danh mục tiêu thụ vật chất khi nào cũng dẫn vị trí hàng đầu. Thế giới xem chừng không thích chọn Thiên Chúa và công việc của Ngài nữa rồi. Người ta chỉ chọn của cải, bạc tiền, sự nghiệp, tình yêu...
Trong trăm ngàn điều quan trọng, vẫn phải có điều quan trọng nhất, trong muôn vàn sự chọn lựa vẫn phải có sự chọn lựa kỳ cùng. Chọn lựa nào trong thế gian có thể thoả mãn khát vọng, lấp đầy hố sâu ích kỉ trong tâm hồn con người, để nhân loại biết dừng lại, thôi không cần chọn?
Ai cũng thấy cần chọn tự do, hưởng thụ, mấy ai nghĩ đến việc chọn Nước Trời, lựa sự sống đời sau. Đời vốn mênh mông thế, mà vẫn không đổ đầy khát vọng vô biên của con người. Càng đói tham vọng, con người càng dấn sâu vào tuyệt vọng. Bởi, hỏi ai trong nhân loại đủ để mà cho người bên cạnh thứ họ thiếu, việc họ cần? Chả ai đủ, lấy đâu người dư thừa để mà cho. Chọn lựa thoả mãn nhu cầu tối thiểu của con người là điều phải lẽ, thế nhưng chọn đến bao giờ, lựa tới khi nào mới ngưng? Lòng trời rộng nhưng lòng người cứ chật, khó chứa hết ân huệ nhưng không ơn trên ban tặng. Chính bởi Đấng đã có thì muôn đời hằng có, Ngài trao ban luôn luôn, vô giới hạn. Chỉ có lòng tham nhân loại vô đáy, đổ mãi không đầy, kín mãi cũng vẫn vơi.
Thật, mấy ai dại chọn phần thiệt về bản thân, chẳng ai thích thua lỗ. Ai cũng mong được, mấy ai thích mất. Và vì bởi chẳng ai chịu nhường ai cho nên xảy ra đủ mọi tranh chấp, kiện tụng, cãi vã, giành giựt, chém giết liên miên trong đời sống.
Khó lắm, không đơn giản mà cũng chẳng dễ dàng chút nào với tất cả những ai quảng đại dấn thân cho Thiên Chúa. Và chỉ khi nào bạn yêu mến Thiên Chúa thật, lúc ấy mắt bạn mới mở ra mà chiêm ngắm nhan thánh Ngài.
Việc Matta lu bù lo cho bữa tiệc, và việc Maria miệt mài ngồi bên chân Chúa lắng nghe lời Ngài, cả hai đều có chung một giá trị, không ai hơn ai mà cũng chả việc nào thua kém việc nào. Thiên Chúa tạo dựng vũ trụ và mọi vật trong nó đều có chung một giá trị, mỗi vạn vật đảm nhiệm trách nhiệm riêng của mình, không có thấp hèn mà cũng không cao cả, tất cả đều giá trị trước nhan Chúa. Vì thế, lời có vẻ khiển trách với Matta hôm nay: “Matta! Matta ơi! chị lo lắng băn khoăn nhiều chuyện quá! Chỉ có một chuyện cần thiết mà thôi. Maria đã chọn phần tốt nhất và sẽ không bị ai lấy đi” (Lc 10, 41), Đức Giêsu chẳng phải loại trừ chị, nhưng hơn cả là lời “dạy yêu”, Ngài khéo léo gửi đến chị cũng như tất cả thế giới thông điệp sống: chỉ có một điều cần thiết nhất mà thôi, chỉ còn một chọn lựa duy nhất mà thôi, đó là chính Chúa. Ngoài Đức Kytô, không còn gì quan trọng.
Lạy Chúa, con xin lỗi, con thật xin lỗi vì đã loại bỏ Ngài ra khỏi điều quan trọng nhất trong đời. Hình như, con không coi gì quan trọng hơn bản thân con, cho nên con đánh mất chính Ngài là nguồn sự sống. Bởi thế mà hết ngày này qua ngày nọ, năm này đến năm kia, con đã để cho thế gian đánh cắp, ngay cả đến chính mình con cũng đã để cho bị tha hoá. Những khi say sưa trong đam mê, truỵ lạc, con đâu biết rằng con đã làm điều dại dột nhất trên đời là tự diệt bản thân. Làm sao con có thể nhận ra Thiên Chúa là tất cả trong mọi điều cần chọn lựa cơ chứ, giả như con không nghe được tiếng Chúa, thinh lặng ở bên chân Ngài. Làm sao con có thể nghe được lời gọi yêu thương của Chúa nếu như con chỉ biết vùi đầu trong ồn ào, náo nhiệt của cuộc sống, với lời quyến rũ ngon ngọt của danh vọng, địa vị, bạc tiền. Xin cho con chọn Chúa, xin giúp con kiên trung, quả cảm chọn lựa một mình Ngài giữa bao xao động cuộc đời, để từ nay con chỉ còn có một Đức Kytô.