MỘT NƠI HOANG VẮNG
“Các con hãy lui vào nơi hoang vắng mà nghỉ ngơi đôi chút!”.

Blaise Pascal nói, “Mọi vấn đề của nhân loại đều phát xuất từ việc con người không thể ngồi im một mình trong phòng!”.

Kính thưa Anh Chị em,

Lời Chúa hôm nay nói đến sự cần thiết của ‘căn phòng’ mà Blaise Pascal đề cập; đó là ‘một nơi hoang vắng’ mà người môn đệ của Chúa Giêsu không thể thiếu. Sau chuyến thực tập, các môn đệ hớn hở trở về, kể lại bao điều đã làm được. Họ nghĩ Chúa Giêsu sẽ khen; nhưng không, Ngài thấy họ thấm mệt, nên bảo, “Các con hãy lui vào nơi hoang vắng mà nghỉ ngơi đôi chút!”.

Trời đất ơi, hôm nay chúng ta có cần nghe lại những lời này không? Có lẽ không chỉ nghe, nhưng hãy thưởng thức chúng! Hãy lắng đọng tâm hồn và ‘uống từng lời’ yêu thương này, “Các con hãy lui vào nơi hoang vắng mà nghỉ ngơi đôi chút!”. Tại một đại hội giới trẻ, một Giám mục Mỹ đã giảng một bài sôi nổi; trong đó, ngài lặp đi lặp lại một câu thần chú, “Giáo Hội cần những Kitô hữu điên rồ!”. Quan điểm của ngài thật rõ, Kitô hữu cần phải đi ngược lại các xu hướng thời đại. Khi làm điều đó, chúng ta trông có vẻ “điên rồ”, nhưng nó lại trông giống Chúa Giêsu. “Điên rồ” khi Kitô hữu trở nên công cụ của Chúa cho tha nhân trong một thế giới ích kỷ; “điên rồ” khi thực hiện công lý trong một thế giới bất công; “điên rồ” khi yêu thương trong một thế giới hận thù; “điên rồ” khi tha thứ trong một thế giới tranh chấp. Và hôm nay, chúng ta cũng “điên rồ” khi cần cho mình ‘một nơi hoang vắng’ trong một thế giới xô bồ hơn bao giờ hết!

Thế giới chúng ta đang là một nơi náo nhiệt quay cuồng; và dường như mọi người đều biến sự bận rộn thành một ‘huy hiệu danh dự’.

“Mọi chuyện thế nào rồi, thưa cha?”; “Khá điên! Khá bận!”, tôi có thể trả lời. Thế nhưng, lời đáp ấy lại mang một thông điệp ngầm, “Tôi đáng giá, vì tôi bận”. Không! Những thứ đó không phải là ‘huy hiệu danh dự’. Chúng là dấu hiệu của một cuộc sống mất cân bằng, một sứ vụ mất cân đối; và một đời sống thiêng liêng mất chiều sâu!

Chúa Giêsu đề nghị chúng ta “lui vào nơi hoang vắng”; nhưng không phải một mình, mà “lui vào” với Ngài, cùng Ngài và trong Ngài. Ngài là hiện thân của sự sảng khoái trong sự hiện diện của Chúa Cha. Chúng ta cần rút lui với Chúa Giêsu, cần ‘sạc lại pin’ với Ngài; cần thoát khỏi chiến hào và được ở một mình với Ngài. “Nghỉ ngơi” ở đây không phải là lười biếng, cũng không là một trạng thái vĩnh viễn; nhưng là tạm thời. Vì lẽ, chúng ta không thể phục vụ liên tục. Nếu không nghỉ ngơi, chúng ta không thể chăm sóc người khác một cách tốt nhất. Không sống chậm lại, chúng ta sẽ chẳng có gì để cho; chẳng ích gì cho ai, và đặc biệt, chẳng ích gì cho Chúa.

Thật thú vị, Salômon, trong bài đọc Các Vua hôm nay, cũng chỉ nghe được tiếng Chúa khi đang nghỉ ngơi. Phải, chính trong giấc điệp mà Chúa đã phán với ông, “Ngươi muốn gì, hãy xin, Ta sẽ ban cho ngươi”. Thật tuyệt vời, Salômon cũng khá “điên rồ” khi xin cho biết lắng nghe; xin biết lắng nghe là xin chính Thiên Chúa. Salômon xin được nghỉ ngơi trong Chúa để có thể lắng nghe Ngài như tâm tình của Thánh Vịnh đáp ca, “Lạy Chúa, thánh chỉ Ngài, xin dạy cho con!”. Chỉ trong yên ắng của ‘một nơi hoang vắng’, chúng ta mới nghe được điều Chúa muốn nói.

Anh Chị em,

“Các con hãy lui vào nơi hoang vắng mà nghỉ ngơi đôi chút!”. Chúa Giêsu biết chúng ta đang mệt mỏi, lo lắng, tính toán với bao dự định trong năm mới. Không ai dám quả quyết, mọi sự sẽ xuôi may và an bình trong những ngày tháng tới. Chúa Giêsu khuyên chúng ta, hãy vào ‘một nơi hoang vắng’; ở đó, lòng kề lòng, Ngài sẽ thầm thì với chúng ta; nói cho chúng ta về tình yêu và kế hoạch của Ngài dành cho từng người. Chúa muốn chúng ta có cái điên của vua Salômon; thay vì xin lợi lộc, ông xin biết lắng nghe. Hãy dừng lại một chút cho lòng mình lắng xuống mỗi khi bắt đầu công việc; dành cho Chúa một chút thời gian khi vừa bắt đầu một ngày sống; hỏi ý Chúa một chút trước khi quyết định một điều gì… Tóm lại, hãy dành cho Chúa một chỗ trong đời sống. ‘Một nơi hoang vắng’ là điểm hẹn tuyệt vời chúng ta cần và Thiên Chúa cũng ưa thích.

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa Giêsu, xin quyến rũ con, để con mê say việc tìm cho mình ‘một nơi hoang vắng’ mỗi ngày; vì biết, ở đó, Chúa đang chờ con!”, Amen.

(Tgp. Huế)