“Trong khi người Do thái đòi hỏi những điềm thiêng dấu lạ, còn người Hy Lạp tìm kiếm lẽ khôn ngoan, thì chúng tôi lại rao giảng một Đấng Kitô chịu đóng đinh, điều mà người Do Thái coi là ô nhục không thể chấp nhận, và dân ngoại cho là điên rồ…” (1Cr 1,22-23)
Đôi Giòng Lịch Sử
Lòng yêu mến và tôn kính Thánh Giá đã có từ lâu trong Kitô Giáo. Người Kitô hữu có thói quen làm dấu Thánh Giá trên người và vật như dấu chỉ sự chúc lành. Giáo Phụ Tertuliano cho biết: “Bất kỳ làm một việc gì có ý nghĩa, người Kitô hữu đều làm dấu Thánh Giá.” Trong Giáo Hội Chính Thống Giáo, việc làm Dấu Thánh Giá được thực hiện bằng bàn tay phải với ba ngón tay: ngón trỏ, ngón chỉ và ngón giữa chụm lại, diễn tả niềm tin vào Ba Ngôi Thiên Chúa; còn hai ngón đeo nhẫn và ngón út thì sát vào nhau, để chỉ sự kết hợp của thiên tính và nhân tính của Chúa Giêsu. Tuy nhiên, ngày lễ dành để tôn vinh Thánh Giá mới có từ thế kỷ thứ 4.
Vào năm 326, sau khi tìm được di tích Thánh Giá, thánh Hélène, mẹ của Hoàng Đế Constantin, đã cho xây cất hai đền thờ, một tại Mộ Thánh ở Thánh Địa và một tại núi Calvario. Lễ khánh thành và cung hiến hai đền thờ này được tổ chức trọng thể vào hai ngày 13 và 14 tháng 9 tại Giêrusalem.
Vào thế kỷ thứ 6, Khosroès I (531-579) là vua Ba Tư đánh thắng quân của đế quốc Roma ở Phương Đông. Quân Ba Tư chiếm đóng, tàn phá Thánh Địa, và cướp đi cây Thánh Giá thực ở Giêrusalem.
Heraclius (575-641) là con của tổng trấn thành Carthage, là vị tướng tài giỏi mới 35 tuổi. Ngày 3-10-610, vị tướng trẻ này lật đổ bạo chúa Phocas, nắm quyền ở Constantinopoli, lên làm hoàng đế Byzantin, lấy hiệu là Heraclius I (610-641).
Ngày 12-12-627, vua Heraclius đã anh dũng điều khiển trận đánh rượt đuổi vua Khosroès I đến Ctésiphon. Tại đây, con trai của Khosroès là Siroes Shirva đã giết cha và giao nộp Thánh Giá thực lại cho vua Heraclius I.
Năm 629, Thánh Giá được kiệu về Constantino, rồi từ đó rước về Giêrusalem giữa muôn tiếng reo mừng của thần dân trong ánh đuốc sáng ngời và những cành Olive thơm ngát. Vua Héraclius muốn đích thân vác thánh giá thật vào đền thờ để tạ ơn Chúa. Ông mặc vương phục và đội mũ hoàng đế. Nhưng khi vác Thánh Giá lên vai, ông thấy quá nặng, không thể bước tiếp được nữa khiến toàn dân kinh ngạc, lo âu. Đức Zacharias, Giáo Chủ Giêrusalem, liền nói với vua: “Xin hoàng đế thận trọng vì với mũ miện và y phục vương quyền mà ngài đang mặc, ngài không hợp để vác Thập Giá giống như thân phận khó nghèo, khiêm tốn của Chúa Giêsu Kitô.”
Nghe lời Đức Giáo Chủ, nhà vua bỏ hết mũ miện, thay bộ áo sang trọng bằng một bộ đồ rách rưới nghèo nàn… Tức thì cây Thánh Giá trở nên nhẹ nhàng. Heraclius I vác Thánh Giá gỗ vào đền thờ. Để tỏ quyền năng, với gỗ Thánh Gía, Chúa đã làm nhiều phép lạ trong ngày hôm ấy.
Tại Giêrusalem, Đức Giám Mục đã cử hành trọng thể lễ Suy Tôn Thánh Giá ngày 14 tháng 9 năm 629, sau này trở thành Lễ Suy Tôn Thánh Giá mừng kính vào ngày 14 tháng 9 hàng năm.
Đức Giáo Hoàng Gregorio (590-604) đưa vào Phụng Vụ Roma nghi lễ tôn kính Thánh Giá trong ngày Thứ Sáu Tuần Thánh. Chính yếu là việc biểu dương “Gỗ thập giá”, với lời kêu mời long trọng: “Đây là gỗ Thánh Giá, nơi treo Đấng cứu độ trần gian” Mọi người cùng đáp lại: “Chúng ta hãy đến thờ lạy”.
Trong thư Galat 5,11, Thánh Phaolô viết: “Thưa anh em, giả như tôi còn rao giảng phép cắt bì, thì tại sao tôi lại vẫn bị ngược đãi? Như thế, thập giá đâu còn là chướng ngại nữa!”. Khi thánh Phaolô viết những lời này, ngài đã từng bị công kích. Sứ điệp của ngài đang bị chỉ trích. Thánh Phaolô lý luận rằng sự chỉ trích có thể xảy ra. Ngài không rao giảng Tin Mừng về những điều chúng ta cần phải làm để được ơn cứu độ. Thay vào đó, ngài rao giảng rằng chúng ta chỉ có thể được cứu độ thông qua thập giá của Đức Kitô mà thôi. Phaolô nói là thế gian cho rằng sứ điệp này thật chướng ngại. Tại sao thế gian lại cho rằng sứ điệp này là chướng ngại ?
Thập Giá Là Chướng Ngại Chính Vì Tính Chất Dã Man Của Việc Đóng Đinh
Tại Florida, bà Judy Buenoano, 54 tuổi, được biết đến như là Góa Phụ Đen, bị hành quyết. Bà bị kết tội giết chồng và con trai vì số tiền bảo hiểm. Trên đài CNN, cuộc hành quyết bà Judy Buenoano được mô tả bằng những chi tiết sinh động. Đầu bà được cạo nhẵn và chân trái của bà được cạo từ đầu gối đến mắt cá chân để có thể gắn điện cực. Đầu bà được bôi dầu mỡ để hoạt động như một chất dẫn điện. Khi bà được đưa vào phòng và bị trói vào ghế dựa, lệnh được ban hành, và dòng điện 2300 volts, 9.5 ampe truyền vào cơ thể bà trong vòng 8 giây. Một nhân chứng nói rằng khi dòng điện truyền vào cơ thể bà, thì “bà ấy nắm chặt những ngón tay của mình, và cơ thể bà phần nào lảo đảo khi dòng điện gây choáng váng đánh trúng vào bà. Một làn khói trắng phát xuất từ mắt cá chân bên phải của bà”.
Cuộc hành quyết người Góa Phụ Đen bị hoãn lại, vì tòa án tranh luận về một vụ kiện cho rằng hình thức chết này là cách trừng phạt tàn nhẫn vô nhân đạo.
Một năm trước, Pedro Medino đã bị xử tử bằng điện với cùng trạng thái này. Khi ông ta bị xử tử bằng điện, có những ngọn lửa màu cam và xanh dương dài tới 30 phân bắn ra từ phía bên phải đầu ông ta, và bay qua bay lại từ 6 đến 10 giây, tỏa khói đầy căn phòng hành quyết.
Việc hành quyết này gây sốc đối với chúng ta vì tính cách thô bạo của nó. Ta cảm thấy khiếp sợ. Thật là một điều kinh khủng. Trái lại, thập giá Đức Kitô nghe rất quen thuộc đối với chúng ta, đến nỗi chúng ta có nguy cơ thực sự quên rằng thập giá này thật dễ sợ đến thế nào, khủng khiếp đến thế nào, chướng ngại đến thế nào. Chúng ta vẫn làm những cây thập giá bằng vàng như là đồ trang trí. Chúng ta đeo thánh giá như là nữ trang. Có lẽ chúng ta nên đeo một hình vẽ trên huy hiệu, như một cái ghế điện thu nhỏ, hoặc một chiếc thòng lọng của người bị treo cổ – vì đó chính là biểu tượng – của một cuộc hành quyết thật đáng xấu hổ. Không giống như cái ghế điện, việc đóng đinh vào thập giá là một trong những cách thức tra tấn tinh tế nhất mà con người đã từng nghĩ ra. Đó là cách trừng phạt dành cho loại tội phạm tồi tệ nhất. Nạn nhân hoàn toàn bị mất phẩm giá trong nỗi xấu hổ trần truồng ô nhục. Đó là một điều thật chướng ngại.
Thập giá Đức Kitô là một sự xỉ nhục khủng khiếp. Đấng Messia của Thiên Chúa phải mang lấy một sự xỉ nhục như vậy là điều không thể chấp nhận nổi. Đối với một số người, việc giảng dạy như vậy dường như mang tính cách báng bổ. Không bao giờ được để cho Đấng Messia phải chịu đựng nỗi đau khổ và bất xứng đến thế. Thiên Chúa sẽ không bao giờ cho phép điều đó xảy ra. Người chống lại bất cứ điều gì đưa đến nỗi đau khổ. Chắc hẳn Đấng Toàn Năng sẽ ngăn chặn những điều ấy, trước khi chúng có thể được thực hiện. Tất nhiên trừ phi đây chính là điều mà Chúa Cha đã dành cho Chúa Con.
Thập Giá Là Chướng Ngại Vì Những Điều Mà Thập Giá Hàm Ý Về Tính Nhân Đạo
Nguyên nhân thứ hai khiến thập giá là chướng ngại vì chúng ta không muốn nhận rằng chính tội lỗi đã làm cho cái chết của Đức Kitô trở nên cần thiết. Chúng ta chỉ muốn nghe nói đến sự tốt lành của con người. Chúng ta muốn nói về tiềm năng lớn lao chưa khai thác của mình. Khi nghĩ rằng chính tội lỗi của chúng ta chịu trách nhiệm về nỗi đau khổ của Đức Kitô, thì chúng ta lại ngoảnh mặt đi. Chúng ta không thể và sẽ không chịu đựng nổi trách nhiệm đó. Đây là một cái nhìn về tình trạng tội lỗi riêng của mình, mà chúng ta không muốn thấy.
Kinh Thánh vẽ ra một bức tranh rõ rệt. Chúng ta đã nổi loạn chống lại chính Thiên Chúa. Sự nổi loạn này mang tính cách xúc phạm nặng nề đến chính Thiên Chúa, Đấng chí thánh. Chúng ta đáng phải chịu “chiếc ghế điện” của Thiên Chúa. Không có lời khẩn khoản nào trước Thiên Chúa. Chúng ta bị kết án, trừ phi chính Đấng Phán Xét can thiệp.
Chúng ta có thể lý luận, đổ lỗi, tìm cách chối tội! Tuy nhiên, Thiên Chúa vẫn không hề bị khuất phục. Thiên Chúa không chấp nhận tội lỗi. Tội lỗi thật khủng khiếp đối với Thiên Chúa, đến nỗi Người sẵn sàng để cho chính Con của Người chịu tra tấn, chịu hình phạt khổ giá ô nhục để giải thoát chúng ta khỏi tội lỗi đó.
Bất cứ khi nào chúng ta làm theo ý riêng mình thay vì ý của Thiên Chúa, thì chúng ta phạm tội. Bất cứ khi nào chúng ta thỏa hiệp với sự dữ, với điều sai trái, thì chúng ta phạm tội. Bất cứ khi nào ta ganh ghét, ghen tỵ, phê bình chỉ trích, đổ vạ cáo gian, tìm mọi cách trù dập người khác, hạ giá người khác, thì chúng ta phạm tội. Bất cứ khi nào chúng ta chỉ ngón tay xương xẩu vào một người khác để kết án, thay vì thương xót, thì chúng ta phạm tội…
Rõ ràng bản danh sách này còn dài dài. Tuy nhiên, chúng ta thường tự bào chữa rằng: “Ồ! Thì tất cả mọi người đều làm những điều đó mà. Có sao đâu?” Không ! Không phải thế ! Đây chính là những tội lỗi đã gây ra cái chết khủng khiếp cho Đức Kitô. Đây là những tội lỗi đã giết chết Đức Kitô! Bạo lực đã trở thành quá quen thuộc, đến nỗi chúng ta đang trở nên tê liệt đối với nó. Bạo lực nơi học đường, trong gia đình, ngoài đường phố, chỉ một xích mích nhỏ, va quẹt nhẹ, cũng có thể gây án mạng dễ dàng! Sự vô luân lan tràn khắp nơi, đến nỗi hầu như chúng ta không nhận ra. Và tội lỗi là một phần rất lớn trong những việc chúng ta làm và trong con người của chúng ta, đến nỗi hiếm khi chúng ta nhìn lại nó. Nhưng chính những tội lỗi mà chúng ta vẫn coi thường, lại là những tội lỗi mà Đức Giêsu đã chịu treo trên thập giá để cứu độ chúng ta.
Người ta nhận thấy thập giá là chướng ngại, vì thập giá cho họ nhìn thấy một bức tranh rất thật về bản thân họ, về con người thât của họ mà họ không muốn thấy.
Thập Giá Là Chướng Ngại, Vì Cho Thấy Chúng Ta Bất Lực Trong Việc Thực Hiện Sự Cứu Độ Đối Với Bản Thân Mình
Chúng ta có thể sẵn sàng thừa nhận thân phận tội lỗi của mình, nhưng lại không chấp nhận việc chúng ta không thể làm gì để đạt được ơn cứu độ.
Thập giá nhắc nhở chúng ta rằng chỉ có duy một cách thức để hòa giải với Thiên Chúa. Chính Thiên Chúa đã phải chấp nhận cư ngụ với con người, sống một cuộc đời thánh thiện, bất chấp sự cám dỗ liên tục từ phía Satan, rồi sau đó, giao phó mạng sống của Người cho nỗi đau khổ không thể tưởng tượng nổi. Tất cả là để đền bù cho tội lỗi chúng ta. Đây là cách thức duy nhất. Sự sống lại vinh quang lại là dấu chấm than đối với cuộc hy tế của Người.
Thế gian nghĩ rằng toàn bộ ý tưởng này thật điên rồ. Ý tưởng về Thiên Chúa trở thành con người, ý tưởng rằng một Thiên Chúa hoàn thiện vươn tới nhân loại nổi loạn theo một cách thức như vậy, ý tưởng này dường như kỳ cục. Thế gian chê cười.
Chúng ta không thể nào thực hiện được việc tự cứu độ bản thân mình. Chúng ta không có khả năng làm việc này. Ngay cho dù cố gắng hết sức, chúng ta vẫn không thể làm được. Chúng ta đều bất lực.
Con người cứ muốn “điều khiển chính vận mệnh của mình”. Tin Mừng nói với chúng ta rằng muốn đạt được ơn cứu độ, chúng ta cần:
- Nhìn nhận tội lỗi của mình bằng một thái độ chân thành sám hối. Nghĩa là chúng ta hối tiếc đối với tội lỗi, chứ không chỉ vì đang phạm tội.
- Đặt niềm tin tưởng và phó thác niềm hy vọng của mình vào Đức Giêsu. Đó là nói rằng: “Lạy Chúa, con xin phó thác chính mình con cho Chúa. Con tin Chúa. Con vẫn sẽ tin tưởng nơi Chúa”.
Kẻ trộm trên thập giá là một minh họa cho điều cần thiết để được cứu độ. Hai kẻ trộm, một tên thì chỉ trích, còn người kia lại nhìn nhận Đức Kitô chính là Con Thiên Chúa. Kẻ trộm này nhìn nhận rằng anh ta chỉ là một tội nhân bất lực trước con người và Thiên Chúa. Anh ta hiểu được bản chất của Thiên Chúa. Anh ta biết rằng Người phải được nể trọng và kính sợ. Anh ta cảm thấy nơi cần phải hướng tới để xin cứu giúp.
Trong lúc được chính Chúa Cha soi sáng, kẻ trộm này nhận biết rằng người đàn ông này (Đức Giêsu) sẽ đạt được một thắng lợi tột cùng. “Lạy ông Giêsu, xin nhớ đến tôi khi ông vào vương quốc của ông”. Đó là tất cả. “Xin nhớ đến tôi” ! Tội nhân cùng chết với Đức Giêsu, tội nhân đã tuyên xưng danh tính của Ngài, tội nhân nhận biết rằng đích thực Ngài là ai, và hướng tới Ngài để xin cứu giúp. Và Đức Giêsu đáp lại trong hơi thở đang hấp hối của Ngài: “Tôi nói thật với anh. Hôm nay, anh sẽ được ở với tôi trên thiên đàng”. Điều này có thể xảy ra như thế nào? Làm thế nào kẻ gian ác này thoát khỏi sự trừng phạt trong những giây phút cuối cùng của cuộc đời hắn chỉ bằng cách nói rằng: “Xin nhớ đến tôi khi ông vào vương quốc của ông”.
Đó chính là nguyên nhân khiến thập giá mang tính cách chướng ngại đối với bản chất tự hào của con người. Vì điều này tuyên bố rằng cách thức duy nhất để được ơn cứu độ là hoàn toàn phó thác cho lòng thương xót của Thiên Chúa. “Lạy Chúa Giêsu, con tín thác vào Chúa!”
Chúng ta có thấy điều này thật chướng tai đối với người đương thời không? Người ta muốn có những luật lệ để tuân theo. Họ muốn những thể thức. Họ muốn điều khiển. Khi chàng thanh niên giàu có đến với Đức Giêsu và hỏi: “Tôi phải làm gì để được hưởng sự sống đời đời?”. Đức Giêsu không đưa cho anh ta một kinh nguyện để khẩn cầu. Người không đưa cho anh ta một thể thức để tuân theo. Thay vào đó, Người nói rằng anh phải vâng lời Thiên Chúa. Chàng thanh niên trả lời rằng anh ta vẫn làm như vậy. Đức Giêsu vạch ra một lãnh vực thật quan trọng đối với anh ta. Người nói: “Hãy bán tất cả những gì anh có, rồi đến theo Ta”. Chàng thanh niên này không thể. Anh ta không làm được điều này. Anh ta muốn được ơn cứu độ theo những điều kiện của anh ta. Anh ta muốn được một ơn cứu độ nào mà không can thiệp vào lối sống của anh ta. Không có loại ơn cứu độ như vậy.
Có vài cách thức mà chúng ta có thể đáp lại đối với sứ điệp của thập giá:
- Hãy dành thời gian để nghiêm túc hiểu được sứ điệp của thập giá. Hãy nhìn sự khủng khiếp của thập giá bằng đôi mắt xác thịt. Hãy hiểu được bản chất tàn phá của những điều mà Đức Kitô đã chịu đựng vì ta. Hãy nhìn nhận sự khủng khiếp của tội lỗi và hãy hối cải. Chỗ nào ta đang thỏa hiệp, đừng làm như vậy nữa. Hãy sống trung thực, ngừng che giấu và đối diện với thực tại.
- Kiên quyết không giảm bớt cách trình bày sứ điệp Tin Mừng. Thật hấp dẫn khi làm cho các việc trở nên dễ chịu hơn đối với thế giới. Thật hấp dẫn khi nói về sự tốt đẹp, sức mạnh và khả năng của chúng ta. Thật hấp dẫn khi đưa ra những thể thức và hệ thống. Thật hấp dẫn khi nói với mọi người về những điều họ muốn nghe. Chúng ta không được làm như vậy. Máu thánh Đức Kitô là cách thức duy nhất để cứu độ. Chúng ta được cứu độ chỉ duy nhất bằng cách tin tưởng vào lòng thương xót của Thiên Chúa. Việc làm hại đến sứ điệp đích thực chính là ngăn cản những lời của sự sống, hoặc tệ hại hơn, đưa người nào đó đến với đường lối sai trái.
- Hãy tự xem xét bản thân. Ta có còn cố gắng tìm kiếm cách thức nào đó để tự cứu thoát mình không? Ta có đang hy vọng trở nên đủ tốt lành không? Bất cứ điều gì khác với sự hối cải và đức tin đều là một sự thay thế vô giá trị đối với chân lý duy nhất có thể cứu độ. Ta cần có được đức tin của kẻ trộm trên thập giá. Đức tin đó nói rằng: “Lạy Chúa, xin nhớ đến tôi”. Nếu ta cầu xin Người trong lòng tin, thì Máu thánh của Người sẽ có hiệu quả rửa sạch tội lỗi của ta. Và mặc dù điều này có thể gây chướng ngại đối với một thế giới duy vật vô thần, ta vẫn sẽ được ở với Người trên thiên đàng.
Đôi Giòng Lịch Sử
Lòng yêu mến và tôn kính Thánh Giá đã có từ lâu trong Kitô Giáo. Người Kitô hữu có thói quen làm dấu Thánh Giá trên người và vật như dấu chỉ sự chúc lành. Giáo Phụ Tertuliano cho biết: “Bất kỳ làm một việc gì có ý nghĩa, người Kitô hữu đều làm dấu Thánh Giá.” Trong Giáo Hội Chính Thống Giáo, việc làm Dấu Thánh Giá được thực hiện bằng bàn tay phải với ba ngón tay: ngón trỏ, ngón chỉ và ngón giữa chụm lại, diễn tả niềm tin vào Ba Ngôi Thiên Chúa; còn hai ngón đeo nhẫn và ngón út thì sát vào nhau, để chỉ sự kết hợp của thiên tính và nhân tính của Chúa Giêsu. Tuy nhiên, ngày lễ dành để tôn vinh Thánh Giá mới có từ thế kỷ thứ 4.
Vào năm 326, sau khi tìm được di tích Thánh Giá, thánh Hélène, mẹ của Hoàng Đế Constantin, đã cho xây cất hai đền thờ, một tại Mộ Thánh ở Thánh Địa và một tại núi Calvario. Lễ khánh thành và cung hiến hai đền thờ này được tổ chức trọng thể vào hai ngày 13 và 14 tháng 9 tại Giêrusalem.
Vào thế kỷ thứ 6, Khosroès I (531-579) là vua Ba Tư đánh thắng quân của đế quốc Roma ở Phương Đông. Quân Ba Tư chiếm đóng, tàn phá Thánh Địa, và cướp đi cây Thánh Giá thực ở Giêrusalem.
Heraclius (575-641) là con của tổng trấn thành Carthage, là vị tướng tài giỏi mới 35 tuổi. Ngày 3-10-610, vị tướng trẻ này lật đổ bạo chúa Phocas, nắm quyền ở Constantinopoli, lên làm hoàng đế Byzantin, lấy hiệu là Heraclius I (610-641).
Ngày 12-12-627, vua Heraclius đã anh dũng điều khiển trận đánh rượt đuổi vua Khosroès I đến Ctésiphon. Tại đây, con trai của Khosroès là Siroes Shirva đã giết cha và giao nộp Thánh Giá thực lại cho vua Heraclius I.
Năm 629, Thánh Giá được kiệu về Constantino, rồi từ đó rước về Giêrusalem giữa muôn tiếng reo mừng của thần dân trong ánh đuốc sáng ngời và những cành Olive thơm ngát. Vua Héraclius muốn đích thân vác thánh giá thật vào đền thờ để tạ ơn Chúa. Ông mặc vương phục và đội mũ hoàng đế. Nhưng khi vác Thánh Giá lên vai, ông thấy quá nặng, không thể bước tiếp được nữa khiến toàn dân kinh ngạc, lo âu. Đức Zacharias, Giáo Chủ Giêrusalem, liền nói với vua: “Xin hoàng đế thận trọng vì với mũ miện và y phục vương quyền mà ngài đang mặc, ngài không hợp để vác Thập Giá giống như thân phận khó nghèo, khiêm tốn của Chúa Giêsu Kitô.”
Nghe lời Đức Giáo Chủ, nhà vua bỏ hết mũ miện, thay bộ áo sang trọng bằng một bộ đồ rách rưới nghèo nàn… Tức thì cây Thánh Giá trở nên nhẹ nhàng. Heraclius I vác Thánh Giá gỗ vào đền thờ. Để tỏ quyền năng, với gỗ Thánh Gía, Chúa đã làm nhiều phép lạ trong ngày hôm ấy.
Tại Giêrusalem, Đức Giám Mục đã cử hành trọng thể lễ Suy Tôn Thánh Giá ngày 14 tháng 9 năm 629, sau này trở thành Lễ Suy Tôn Thánh Giá mừng kính vào ngày 14 tháng 9 hàng năm.
Đức Giáo Hoàng Gregorio (590-604) đưa vào Phụng Vụ Roma nghi lễ tôn kính Thánh Giá trong ngày Thứ Sáu Tuần Thánh. Chính yếu là việc biểu dương “Gỗ thập giá”, với lời kêu mời long trọng: “Đây là gỗ Thánh Giá, nơi treo Đấng cứu độ trần gian” Mọi người cùng đáp lại: “Chúng ta hãy đến thờ lạy”.
Trong thư Galat 5,11, Thánh Phaolô viết: “Thưa anh em, giả như tôi còn rao giảng phép cắt bì, thì tại sao tôi lại vẫn bị ngược đãi? Như thế, thập giá đâu còn là chướng ngại nữa!”. Khi thánh Phaolô viết những lời này, ngài đã từng bị công kích. Sứ điệp của ngài đang bị chỉ trích. Thánh Phaolô lý luận rằng sự chỉ trích có thể xảy ra. Ngài không rao giảng Tin Mừng về những điều chúng ta cần phải làm để được ơn cứu độ. Thay vào đó, ngài rao giảng rằng chúng ta chỉ có thể được cứu độ thông qua thập giá của Đức Kitô mà thôi. Phaolô nói là thế gian cho rằng sứ điệp này thật chướng ngại. Tại sao thế gian lại cho rằng sứ điệp này là chướng ngại ?
Thập Giá Là Chướng Ngại Chính Vì Tính Chất Dã Man Của Việc Đóng Đinh
Tại Florida, bà Judy Buenoano, 54 tuổi, được biết đến như là Góa Phụ Đen, bị hành quyết. Bà bị kết tội giết chồng và con trai vì số tiền bảo hiểm. Trên đài CNN, cuộc hành quyết bà Judy Buenoano được mô tả bằng những chi tiết sinh động. Đầu bà được cạo nhẵn và chân trái của bà được cạo từ đầu gối đến mắt cá chân để có thể gắn điện cực. Đầu bà được bôi dầu mỡ để hoạt động như một chất dẫn điện. Khi bà được đưa vào phòng và bị trói vào ghế dựa, lệnh được ban hành, và dòng điện 2300 volts, 9.5 ampe truyền vào cơ thể bà trong vòng 8 giây. Một nhân chứng nói rằng khi dòng điện truyền vào cơ thể bà, thì “bà ấy nắm chặt những ngón tay của mình, và cơ thể bà phần nào lảo đảo khi dòng điện gây choáng váng đánh trúng vào bà. Một làn khói trắng phát xuất từ mắt cá chân bên phải của bà”.
Cuộc hành quyết người Góa Phụ Đen bị hoãn lại, vì tòa án tranh luận về một vụ kiện cho rằng hình thức chết này là cách trừng phạt tàn nhẫn vô nhân đạo.
Một năm trước, Pedro Medino đã bị xử tử bằng điện với cùng trạng thái này. Khi ông ta bị xử tử bằng điện, có những ngọn lửa màu cam và xanh dương dài tới 30 phân bắn ra từ phía bên phải đầu ông ta, và bay qua bay lại từ 6 đến 10 giây, tỏa khói đầy căn phòng hành quyết.
Việc hành quyết này gây sốc đối với chúng ta vì tính cách thô bạo của nó. Ta cảm thấy khiếp sợ. Thật là một điều kinh khủng. Trái lại, thập giá Đức Kitô nghe rất quen thuộc đối với chúng ta, đến nỗi chúng ta có nguy cơ thực sự quên rằng thập giá này thật dễ sợ đến thế nào, khủng khiếp đến thế nào, chướng ngại đến thế nào. Chúng ta vẫn làm những cây thập giá bằng vàng như là đồ trang trí. Chúng ta đeo thánh giá như là nữ trang. Có lẽ chúng ta nên đeo một hình vẽ trên huy hiệu, như một cái ghế điện thu nhỏ, hoặc một chiếc thòng lọng của người bị treo cổ – vì đó chính là biểu tượng – của một cuộc hành quyết thật đáng xấu hổ. Không giống như cái ghế điện, việc đóng đinh vào thập giá là một trong những cách thức tra tấn tinh tế nhất mà con người đã từng nghĩ ra. Đó là cách trừng phạt dành cho loại tội phạm tồi tệ nhất. Nạn nhân hoàn toàn bị mất phẩm giá trong nỗi xấu hổ trần truồng ô nhục. Đó là một điều thật chướng ngại.
Thập giá Đức Kitô là một sự xỉ nhục khủng khiếp. Đấng Messia của Thiên Chúa phải mang lấy một sự xỉ nhục như vậy là điều không thể chấp nhận nổi. Đối với một số người, việc giảng dạy như vậy dường như mang tính cách báng bổ. Không bao giờ được để cho Đấng Messia phải chịu đựng nỗi đau khổ và bất xứng đến thế. Thiên Chúa sẽ không bao giờ cho phép điều đó xảy ra. Người chống lại bất cứ điều gì đưa đến nỗi đau khổ. Chắc hẳn Đấng Toàn Năng sẽ ngăn chặn những điều ấy, trước khi chúng có thể được thực hiện. Tất nhiên trừ phi đây chính là điều mà Chúa Cha đã dành cho Chúa Con.
Thập Giá Là Chướng Ngại Vì Những Điều Mà Thập Giá Hàm Ý Về Tính Nhân Đạo
Nguyên nhân thứ hai khiến thập giá là chướng ngại vì chúng ta không muốn nhận rằng chính tội lỗi đã làm cho cái chết của Đức Kitô trở nên cần thiết. Chúng ta chỉ muốn nghe nói đến sự tốt lành của con người. Chúng ta muốn nói về tiềm năng lớn lao chưa khai thác của mình. Khi nghĩ rằng chính tội lỗi của chúng ta chịu trách nhiệm về nỗi đau khổ của Đức Kitô, thì chúng ta lại ngoảnh mặt đi. Chúng ta không thể và sẽ không chịu đựng nổi trách nhiệm đó. Đây là một cái nhìn về tình trạng tội lỗi riêng của mình, mà chúng ta không muốn thấy.
Kinh Thánh vẽ ra một bức tranh rõ rệt. Chúng ta đã nổi loạn chống lại chính Thiên Chúa. Sự nổi loạn này mang tính cách xúc phạm nặng nề đến chính Thiên Chúa, Đấng chí thánh. Chúng ta đáng phải chịu “chiếc ghế điện” của Thiên Chúa. Không có lời khẩn khoản nào trước Thiên Chúa. Chúng ta bị kết án, trừ phi chính Đấng Phán Xét can thiệp.
Chúng ta có thể lý luận, đổ lỗi, tìm cách chối tội! Tuy nhiên, Thiên Chúa vẫn không hề bị khuất phục. Thiên Chúa không chấp nhận tội lỗi. Tội lỗi thật khủng khiếp đối với Thiên Chúa, đến nỗi Người sẵn sàng để cho chính Con của Người chịu tra tấn, chịu hình phạt khổ giá ô nhục để giải thoát chúng ta khỏi tội lỗi đó.
Bất cứ khi nào chúng ta làm theo ý riêng mình thay vì ý của Thiên Chúa, thì chúng ta phạm tội. Bất cứ khi nào chúng ta thỏa hiệp với sự dữ, với điều sai trái, thì chúng ta phạm tội. Bất cứ khi nào ta ganh ghét, ghen tỵ, phê bình chỉ trích, đổ vạ cáo gian, tìm mọi cách trù dập người khác, hạ giá người khác, thì chúng ta phạm tội. Bất cứ khi nào chúng ta chỉ ngón tay xương xẩu vào một người khác để kết án, thay vì thương xót, thì chúng ta phạm tội…
Rõ ràng bản danh sách này còn dài dài. Tuy nhiên, chúng ta thường tự bào chữa rằng: “Ồ! Thì tất cả mọi người đều làm những điều đó mà. Có sao đâu?” Không ! Không phải thế ! Đây chính là những tội lỗi đã gây ra cái chết khủng khiếp cho Đức Kitô. Đây là những tội lỗi đã giết chết Đức Kitô! Bạo lực đã trở thành quá quen thuộc, đến nỗi chúng ta đang trở nên tê liệt đối với nó. Bạo lực nơi học đường, trong gia đình, ngoài đường phố, chỉ một xích mích nhỏ, va quẹt nhẹ, cũng có thể gây án mạng dễ dàng! Sự vô luân lan tràn khắp nơi, đến nỗi hầu như chúng ta không nhận ra. Và tội lỗi là một phần rất lớn trong những việc chúng ta làm và trong con người của chúng ta, đến nỗi hiếm khi chúng ta nhìn lại nó. Nhưng chính những tội lỗi mà chúng ta vẫn coi thường, lại là những tội lỗi mà Đức Giêsu đã chịu treo trên thập giá để cứu độ chúng ta.
Người ta nhận thấy thập giá là chướng ngại, vì thập giá cho họ nhìn thấy một bức tranh rất thật về bản thân họ, về con người thât của họ mà họ không muốn thấy.
Thập Giá Là Chướng Ngại, Vì Cho Thấy Chúng Ta Bất Lực Trong Việc Thực Hiện Sự Cứu Độ Đối Với Bản Thân Mình
Chúng ta có thể sẵn sàng thừa nhận thân phận tội lỗi của mình, nhưng lại không chấp nhận việc chúng ta không thể làm gì để đạt được ơn cứu độ.
Thập giá nhắc nhở chúng ta rằng chỉ có duy một cách thức để hòa giải với Thiên Chúa. Chính Thiên Chúa đã phải chấp nhận cư ngụ với con người, sống một cuộc đời thánh thiện, bất chấp sự cám dỗ liên tục từ phía Satan, rồi sau đó, giao phó mạng sống của Người cho nỗi đau khổ không thể tưởng tượng nổi. Tất cả là để đền bù cho tội lỗi chúng ta. Đây là cách thức duy nhất. Sự sống lại vinh quang lại là dấu chấm than đối với cuộc hy tế của Người.
Thế gian nghĩ rằng toàn bộ ý tưởng này thật điên rồ. Ý tưởng về Thiên Chúa trở thành con người, ý tưởng rằng một Thiên Chúa hoàn thiện vươn tới nhân loại nổi loạn theo một cách thức như vậy, ý tưởng này dường như kỳ cục. Thế gian chê cười.
Chúng ta không thể nào thực hiện được việc tự cứu độ bản thân mình. Chúng ta không có khả năng làm việc này. Ngay cho dù cố gắng hết sức, chúng ta vẫn không thể làm được. Chúng ta đều bất lực.
Con người cứ muốn “điều khiển chính vận mệnh của mình”. Tin Mừng nói với chúng ta rằng muốn đạt được ơn cứu độ, chúng ta cần:
- Nhìn nhận tội lỗi của mình bằng một thái độ chân thành sám hối. Nghĩa là chúng ta hối tiếc đối với tội lỗi, chứ không chỉ vì đang phạm tội.
- Đặt niềm tin tưởng và phó thác niềm hy vọng của mình vào Đức Giêsu. Đó là nói rằng: “Lạy Chúa, con xin phó thác chính mình con cho Chúa. Con tin Chúa. Con vẫn sẽ tin tưởng nơi Chúa”.
Kẻ trộm trên thập giá là một minh họa cho điều cần thiết để được cứu độ. Hai kẻ trộm, một tên thì chỉ trích, còn người kia lại nhìn nhận Đức Kitô chính là Con Thiên Chúa. Kẻ trộm này nhìn nhận rằng anh ta chỉ là một tội nhân bất lực trước con người và Thiên Chúa. Anh ta hiểu được bản chất của Thiên Chúa. Anh ta biết rằng Người phải được nể trọng và kính sợ. Anh ta cảm thấy nơi cần phải hướng tới để xin cứu giúp.
Trong lúc được chính Chúa Cha soi sáng, kẻ trộm này nhận biết rằng người đàn ông này (Đức Giêsu) sẽ đạt được một thắng lợi tột cùng. “Lạy ông Giêsu, xin nhớ đến tôi khi ông vào vương quốc của ông”. Đó là tất cả. “Xin nhớ đến tôi” ! Tội nhân cùng chết với Đức Giêsu, tội nhân đã tuyên xưng danh tính của Ngài, tội nhân nhận biết rằng đích thực Ngài là ai, và hướng tới Ngài để xin cứu giúp. Và Đức Giêsu đáp lại trong hơi thở đang hấp hối của Ngài: “Tôi nói thật với anh. Hôm nay, anh sẽ được ở với tôi trên thiên đàng”. Điều này có thể xảy ra như thế nào? Làm thế nào kẻ gian ác này thoát khỏi sự trừng phạt trong những giây phút cuối cùng của cuộc đời hắn chỉ bằng cách nói rằng: “Xin nhớ đến tôi khi ông vào vương quốc của ông”.
Đó chính là nguyên nhân khiến thập giá mang tính cách chướng ngại đối với bản chất tự hào của con người. Vì điều này tuyên bố rằng cách thức duy nhất để được ơn cứu độ là hoàn toàn phó thác cho lòng thương xót của Thiên Chúa. “Lạy Chúa Giêsu, con tín thác vào Chúa!”
Chúng ta có thấy điều này thật chướng tai đối với người đương thời không? Người ta muốn có những luật lệ để tuân theo. Họ muốn những thể thức. Họ muốn điều khiển. Khi chàng thanh niên giàu có đến với Đức Giêsu và hỏi: “Tôi phải làm gì để được hưởng sự sống đời đời?”. Đức Giêsu không đưa cho anh ta một kinh nguyện để khẩn cầu. Người không đưa cho anh ta một thể thức để tuân theo. Thay vào đó, Người nói rằng anh phải vâng lời Thiên Chúa. Chàng thanh niên trả lời rằng anh ta vẫn làm như vậy. Đức Giêsu vạch ra một lãnh vực thật quan trọng đối với anh ta. Người nói: “Hãy bán tất cả những gì anh có, rồi đến theo Ta”. Chàng thanh niên này không thể. Anh ta không làm được điều này. Anh ta muốn được ơn cứu độ theo những điều kiện của anh ta. Anh ta muốn được một ơn cứu độ nào mà không can thiệp vào lối sống của anh ta. Không có loại ơn cứu độ như vậy.
Có vài cách thức mà chúng ta có thể đáp lại đối với sứ điệp của thập giá:
- Hãy dành thời gian để nghiêm túc hiểu được sứ điệp của thập giá. Hãy nhìn sự khủng khiếp của thập giá bằng đôi mắt xác thịt. Hãy hiểu được bản chất tàn phá của những điều mà Đức Kitô đã chịu đựng vì ta. Hãy nhìn nhận sự khủng khiếp của tội lỗi và hãy hối cải. Chỗ nào ta đang thỏa hiệp, đừng làm như vậy nữa. Hãy sống trung thực, ngừng che giấu và đối diện với thực tại.
- Kiên quyết không giảm bớt cách trình bày sứ điệp Tin Mừng. Thật hấp dẫn khi làm cho các việc trở nên dễ chịu hơn đối với thế giới. Thật hấp dẫn khi nói về sự tốt đẹp, sức mạnh và khả năng của chúng ta. Thật hấp dẫn khi đưa ra những thể thức và hệ thống. Thật hấp dẫn khi nói với mọi người về những điều họ muốn nghe. Chúng ta không được làm như vậy. Máu thánh Đức Kitô là cách thức duy nhất để cứu độ. Chúng ta được cứu độ chỉ duy nhất bằng cách tin tưởng vào lòng thương xót của Thiên Chúa. Việc làm hại đến sứ điệp đích thực chính là ngăn cản những lời của sự sống, hoặc tệ hại hơn, đưa người nào đó đến với đường lối sai trái.
- Hãy tự xem xét bản thân. Ta có còn cố gắng tìm kiếm cách thức nào đó để tự cứu thoát mình không? Ta có đang hy vọng trở nên đủ tốt lành không? Bất cứ điều gì khác với sự hối cải và đức tin đều là một sự thay thế vô giá trị đối với chân lý duy nhất có thể cứu độ. Ta cần có được đức tin của kẻ trộm trên thập giá. Đức tin đó nói rằng: “Lạy Chúa, xin nhớ đến tôi”. Nếu ta cầu xin Người trong lòng tin, thì Máu thánh của Người sẽ có hiệu quả rửa sạch tội lỗi của ta. Và mặc dù điều này có thể gây chướng ngại đối với một thế giới duy vật vô thần, ta vẫn sẽ được ở với Người trên thiên đàng.