ĐỪNG BAO GIỜ BỎ LỠ CUỘC GỌI

“Con người đến không phải để được người ta phục vụ, nhưng là để phục vụ và hiến dâng mạng sống làm giá chuộc muôn người!”.

Kính thưa Anh Chị em,

Tin Mừng ngày lễ thánh Giacôbê trình bày một bức tranh nội tâm rất thật, không chút giấu giếm, của 12 tông đồ nói riêng, và của con người nói chung: hai người xin chỗ nhất, mười người còn lại ganh tức! Và ngay trong thời đại của Công Giáo chúng ta, “Được gọi để phục vụ”, một trong những câu cửa miệng, xem ra bị lạm dụng quá nhiều đến mức trở thành sáo rỗng! Hôm nay, chúng ta cùng nhìn lại cung cách phục vụ của mình, làm sao để ‘đừng bao giờ bỏ lỡ cuộc gọi!’.

Bản năng của con người là đặt quyền lợi và cái tôi của mình trên hết và trước hết; đang khi tinh thần của Chúa Giêsu thì hoàn toàn trái ngược, “Tôi đến để phục vụ!”. Là môn đệ Giêsu, lẽ ra, mỗi người phải biến đổi để nên giống Ngài, đang khi chúng ta lại có nguy cơ quên rằng, làm sao phục vụ phải là trọng tâm của một đời sống Kitô hữu! Các phút giây trong cuộc sống của chúng ta bị tiêu hao bởi một dòng chảy không ngừng của những công việc quan trọng và khẩn cấp; tuy nhiên, giữa những điều này, có phải chúng ta thực sự đã bỏ lỡ biết bao cơ hội để phục vụ? “Được gọi để phục vụ”. Vâng, nhưng chúng ta bỏ lỡ cuộc gọi; và sứ vụ bị gạt sang một bên! Nếu phục vụ tha nhân không phải là một yếu tố bình thường trong cuộc sống của tôi với tư cách là Kitô hữu, thì chắc chắn một điều, tôi đã không thắng nổi việc tự lừa dối bản thân hoặc tôi đã lạc đường nghiêm trọng ở đâu đó. Vậy, làm sao để ‘đừng bao giờ bỏ lỡ cuộc gọi!’.

Qua thư Côrintô hôm nay, Phaolô xác tín, “Được gọi để phục vụ” là “Sứ vụ chúng tôi mang nơi mình như chứa đựng kho tàng trong những bình sành”; sứ vụ đó là được gọi để hiến mình một cách không dè giữ cho người khác như ‘sự tiếp nối của Đức Kitô’. Ngày nay, “Sự Tiếp Nối Của Đức Kitô” không còn tạo nên một văn bia tuyệt vời sao? Có chứ! Vì thực sự, nếu việc phục vụ nơi chúng ta không phải là sự kéo dài, mở rộng tình yêu Chúa Kitô; nếu không trao Ngài cho người khác; hoặc nếu những người mà chúng ta phục vụ không khám phá ra Ngài trong chúng ta… thì sự phục vụ của chúng ta đơn giản không phải là phục vụ! Nó có thể là từ thiện, đồng cảm, nhưng không có nghĩa là phục vụ của một Kitô hữu đích thực. Như Gioan Tẩy Giả, chúng ta phải nên ‘ít hơn’, để trong mỗi người, Chúa Kitô có chỗ nhiều hơn, hầu anh chị em chúng ta không bị lừa dối khi gặp gỡ một Đức Kitô mà họ thầm ao ước khám phá trong mỗi người.

Anthony Fortosis nói, “Chúa các chúa trở nên đầy tớ thấp hèn để phục vụ những con người đáng thương! “Con Người Của Các Nỗi Buồn” làm quen với vực thẳm của đau buồn để trở thành niềm vui cho thế giới! Và chúng ta đến với thế giới để sống; còn Ngài, đến để chết!”.

Anh Chị em,

“Đến để phục vụ và hiến dâng mạng sống làm giá chuộc muôn người!”. Đúng như Fortosis nói, “Ngài đến để chết!”, Chúa Giêsu quả quyết điều đó với người đương thời và Ngài đã chết thật! Và không chỉ chết cái chết thể lý chiều thứ Sáu, Ngài đã chết từng ngày qua phục vụ, qua việc bỏ ý riêng, qua nhẫn nhịn… và Ngài đã phục sinh! Thánh Vịnh đáp ca hôm nay thật ý nghĩa, “Ai gieo trong lệ sầu, sẽ gặt trong hân hoan!”. Như vậy, tất cả cái chết đó cũng như cái chết trên thập giá của Chúa Giêsu đều mang một giá trị cứu độ. Cũng thế, là môn đệ Giêsu, chúng ta được gọi để nên đồng hình, đồng dạng với Ngài; mỗi ngày, chúng ta chết cho cái tôi ích kỷ, và cùng Ngài “phục vụ những con người đáng thương”, “trở thành niềm vui cho thế giới”, và sẵn sàng “chết” với Ngài. Vì thế, hãy tận dụng mọi cơ hội để ‘đừng bao giờ bỏ lỡ cuộc gọi’ này!

Chúng ta có thể cầu nguyện,

“Lạy Chúa là Thiên Chúa, xin cho con luôn trở nên một “Sự Tiếp Nối Của Đức Kitô”; Chúa mời gọi con, trong mọi đấng bậc, để phục vụ; xin cho con ‘đừng bao giờ bỏ lỡ cuộc gọi!’”, Amen.

(Tgp. Huế)