ĐƯỜNG TẮT ĐỂ NÊN THÁNH
“Tôi không cần người đời tôn vinh!”.
M. R. De Haan nói, “Sự khiêm tốn là điều chúng ta nên thường xuyên cầu nguyện, nhưng đừng bao giờ cảm ơn Chúa vì chúng ta có nó! Hãy quên mọi việc tử tế ngay khi bạn vừa làm xong; và quên ngay những khen ngợi, khi bạn vừa giành được. Đó là ‘đường tắt để nên thánh!’”.
Kính thưa Anh Chị em,
“Hãy quên ngay những khen ngợi, khi bạn vừa giành được!”. Đó cũng là một trong các chủ đề của Lời Chúa hôm nay! Bởi lẽ, vinh quang và danh dự không thuộc về con người; nó thuộc về Thiên Chúa! Ý thức được điều này, chúng ta sẽ tìm được một ‘đường tắt để nên thánh’.
Thật là sai lầm khi chúng ta thường tìm kiếm những khen lao của con người! Đang khi Thánh Kinh nói, “Hãy dâng về Chúa vinh quang xứng Danh Ngài!”; còn Chúa Giêsu thì bảo, “Tôi không cần người đời tôn vinh!”. Tại sao? Vì lẽ, chỉ Thiên Chúa mới xứng đáng nhận lấy tất cả công lao và chúc tụng cho bất cứ vật thể nào tồn tại, dù lớn hay nhỏ; vì rốt cuộc, chính Ngài tạo thành mọi sự! Ý thức và chấp nhận điều này, chúng ta quả đã bước đi trên đường thánh thiện một cách nhanh chóng! Chúa Giêsu là một gương mẫu tuyệt vời về việc phải tìm kiếm vinh quang không cho bản thân, nhưng cho Đấng Tạo Thành. Vì thế, mỗi khi tìm kiếm ‘những người hâm mộ’, chúng ta thực sự đang tước đi vinh quang mà chỉ một mình Thiên Chúa xứng đáng.
Vì phải ăn mày sự bố thí lời khen của con người, chúng ta lao vào công việc một cách chăm chỉ để có thể được chấp nhận; vậy mà, khi làm thế, khác nào chúng ta tự tạo cho mình một chiếc máy chém không hơn không kém! Vì vậy, khi thanh tẩy những ý định quy ngã này, để tôn vinh một mình Thiên Chúa qua mọi lời nói, hành động và suy nghĩ, thì sự sống đời đời sẽ được ban tặng chúng ta và cho nhiều linh hồn, và đó là ‘đường tắt để nên thánh’ dành cho mỗi người.
Đối lập với sự chấp nhận của con người là sự khước từ của nó. Chúa Giêsu đã trải nghiệm nỗi tuyệt vọng của sự khước từ này khi Ngài bị treo lên. Tuy nhiên, ngay tại thời điểm mất hết sự chấp nhận của con người, Ngài vẫn được Chúa Cha chấp nhận; Thiên Chúa, Đấng trung thành, cũng là Đấng đã cho Ngài sống lại từ cõi chết. Mầu nhiệm Vượt Qua, cái chết và sự phục sinh của Chúa Giêsu cho thấy, việc không được con người chấp nhận, không nhất thiết có nghĩa là không có sự chấp nhận của Thiên Chúa! Chúa Giêsu muốn nói, được sự chấp nhận và lời khen của Thiên Chúa còn quý hơn vạn lần so với sự chấp nhận và lời khen của con người.
Anh Chị em,
“Tôi không cần người đời tôn vinh!”. Đó là lập trường, cũng là tiêu chí hành động của Chúa Giêsu. Điều này tiết lộ cung cách của Ngài khác hẳn với cung cách của con người. Với Ngài, chỉ có Cha, sống đẹp lòng Cha, và hiến dâng thân mình để cứu độ nhân loại. Đó là mục đích sống của Ngài; và phải chăng cũng là mục đích của cuộc đời chúng ta! Trong những ngày này, thế giới đang chứng kiến những tang thương do cuộc chiến tham tàn của những kẻ ‘tham nhũng quyền lực và khát khao nó một cách bệnh hoạn’, chúng ta được mời gọi hãy trở nên những Môisen, những con người của cầu nguyện, hy sinh và quên mình, hầu khấn xin Chúa thương nhân loại khốn cùng này. Noi gương Chúa Giêsu, chúng ta dâng lên Chúa những khó khăn âm thầm nhỏ bé hằng ngày, cốt chỉ để Thiên Chúa nhìn thấy và tôn vinh Ngài. Vâng! Đó chính là con đường thật nhỏ, thật dễ thương, thật ngắn, một ‘đường tắt để nên thánh’ trong đời thường!
Chúng ta có thể cầu nguyện,
“Lạy Chúa, xin giúp con tránh xa những huyễn danh, một chỉ tìm vinh quang Chúa. Xin cho con khả năng cuốn hút thật nhiều người, không phải về phía con, nhưng cuốn về phía Chúa!”, Amen.
(Tgp. Huế)
“Tôi không cần người đời tôn vinh!”.
M. R. De Haan nói, “Sự khiêm tốn là điều chúng ta nên thường xuyên cầu nguyện, nhưng đừng bao giờ cảm ơn Chúa vì chúng ta có nó! Hãy quên mọi việc tử tế ngay khi bạn vừa làm xong; và quên ngay những khen ngợi, khi bạn vừa giành được. Đó là ‘đường tắt để nên thánh!’”.
Kính thưa Anh Chị em,
“Hãy quên ngay những khen ngợi, khi bạn vừa giành được!”. Đó cũng là một trong các chủ đề của Lời Chúa hôm nay! Bởi lẽ, vinh quang và danh dự không thuộc về con người; nó thuộc về Thiên Chúa! Ý thức được điều này, chúng ta sẽ tìm được một ‘đường tắt để nên thánh’.
Thật là sai lầm khi chúng ta thường tìm kiếm những khen lao của con người! Đang khi Thánh Kinh nói, “Hãy dâng về Chúa vinh quang xứng Danh Ngài!”; còn Chúa Giêsu thì bảo, “Tôi không cần người đời tôn vinh!”. Tại sao? Vì lẽ, chỉ Thiên Chúa mới xứng đáng nhận lấy tất cả công lao và chúc tụng cho bất cứ vật thể nào tồn tại, dù lớn hay nhỏ; vì rốt cuộc, chính Ngài tạo thành mọi sự! Ý thức và chấp nhận điều này, chúng ta quả đã bước đi trên đường thánh thiện một cách nhanh chóng! Chúa Giêsu là một gương mẫu tuyệt vời về việc phải tìm kiếm vinh quang không cho bản thân, nhưng cho Đấng Tạo Thành. Vì thế, mỗi khi tìm kiếm ‘những người hâm mộ’, chúng ta thực sự đang tước đi vinh quang mà chỉ một mình Thiên Chúa xứng đáng.
Vì phải ăn mày sự bố thí lời khen của con người, chúng ta lao vào công việc một cách chăm chỉ để có thể được chấp nhận; vậy mà, khi làm thế, khác nào chúng ta tự tạo cho mình một chiếc máy chém không hơn không kém! Vì vậy, khi thanh tẩy những ý định quy ngã này, để tôn vinh một mình Thiên Chúa qua mọi lời nói, hành động và suy nghĩ, thì sự sống đời đời sẽ được ban tặng chúng ta và cho nhiều linh hồn, và đó là ‘đường tắt để nên thánh’ dành cho mỗi người.
Đối lập với sự chấp nhận của con người là sự khước từ của nó. Chúa Giêsu đã trải nghiệm nỗi tuyệt vọng của sự khước từ này khi Ngài bị treo lên. Tuy nhiên, ngay tại thời điểm mất hết sự chấp nhận của con người, Ngài vẫn được Chúa Cha chấp nhận; Thiên Chúa, Đấng trung thành, cũng là Đấng đã cho Ngài sống lại từ cõi chết. Mầu nhiệm Vượt Qua, cái chết và sự phục sinh của Chúa Giêsu cho thấy, việc không được con người chấp nhận, không nhất thiết có nghĩa là không có sự chấp nhận của Thiên Chúa! Chúa Giêsu muốn nói, được sự chấp nhận và lời khen của Thiên Chúa còn quý hơn vạn lần so với sự chấp nhận và lời khen của con người.
Thật thú vị, Israel trong bài đọc Xuất Hành hôm nay đã làm điều tương tự. Họ không chấp nhận Thiên Chúa, Đấng cứu thoát; họ không tôn thờ Ngài như Ngài đáng được tôn thờ. Họ đúc một con bò vàng, quỳ xuống thờ lạy nó! Thánh Vịnh viết, “Họ đem vinh quang của mình đánh đổi lấy hình tượng bò ăn cỏ”. Điều đó khiến Thiên Chúa nổi giận đến nỗi Ngài nhất tâm tru diệt họ; và Môisen, một lần nữa, đứng ra, xin Chúa thương tha thứ. Thật xúc động với lời Thánh Vịnh đáp ca, “Lạy Chúa, xin Ngài nhớ đến con, bởi lòng thương dân Ngài”; và Chúa lại xiêu lòng!
Anh Chị em,
“Tôi không cần người đời tôn vinh!”. Đó là lập trường, cũng là tiêu chí hành động của Chúa Giêsu. Điều này tiết lộ cung cách của Ngài khác hẳn với cung cách của con người. Với Ngài, chỉ có Cha, sống đẹp lòng Cha, và hiến dâng thân mình để cứu độ nhân loại. Đó là mục đích sống của Ngài; và phải chăng cũng là mục đích của cuộc đời chúng ta! Trong những ngày này, thế giới đang chứng kiến những tang thương do cuộc chiến tham tàn của những kẻ ‘tham nhũng quyền lực và khát khao nó một cách bệnh hoạn’, chúng ta được mời gọi hãy trở nên những Môisen, những con người của cầu nguyện, hy sinh và quên mình, hầu khấn xin Chúa thương nhân loại khốn cùng này. Noi gương Chúa Giêsu, chúng ta dâng lên Chúa những khó khăn âm thầm nhỏ bé hằng ngày, cốt chỉ để Thiên Chúa nhìn thấy và tôn vinh Ngài. Vâng! Đó chính là con đường thật nhỏ, thật dễ thương, thật ngắn, một ‘đường tắt để nên thánh’ trong đời thường!
Chúng ta có thể cầu nguyện,
“Lạy Chúa, xin giúp con tránh xa những huyễn danh, một chỉ tìm vinh quang Chúa. Xin cho con khả năng cuốn hút thật nhiều người, không phải về phía con, nhưng cuốn về phía Chúa!”, Amen.
(Tgp. Huế)